KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 251

Nhưng rốt cuộc thì sao? Rốt cuộc tất cả chỉ là mờ tịt. Tất cả

dường như đều vô tình trở thành cái bóng âm thầm của Hương mà
không hay biết. Trong suốt thời gian qua, bằng mọi cách, tôi đã
cố gắng truy lùng dấu vết của Hương qua facebook, qua những
địa chỉ email, hoặc số điện thoại cũ…nhưng đều vô vọng. Tìm để
làm gì? Không biết nữa. Có lẽ như một hành động vô thức, không
thể lý giải bằng logic thông thường của một thằng vốn luôn tỉnh
táo và ngạo mạn như tôi.

Kẻ thất bại luôn muốn nhắc quá khứ. Về cơ bản, tôi là kẻ

thất bại nếu đối chiếu giữa mơ ước và hiện thực. Một đứa ngông
nghênh, bất cần và bụi bặm. Bựa và ngạo mạn. Con gái lắm đứa
thích (chả biết thích vì cái chi nữa), nhưng được dăm bữa, nửa tháng
là bọn nó bỏ của chạy người vì té ra tôi chả yêu nổi một ai cho ra đầu
ra đũa. Có đứa hận tôi, bảo đồ thần kinh. Tôi nói đúng đấy. Có
đứa ai oán trách móc, anh có yêu gì em đâu? Tôi ừ, anh xin lỗi em…
Rồi quên nhau như chưa hề có cuộc chia ly. Duy chỉ có Ly, nàng
Ốc của tôi… ít nhiều để lại dư âm, nhưng đó lại là chuyện khác
mất rồi…

… Tối nay Ốc lên xe vào Nam. Hỏi tôi buồn không anh yêu? (à

dạo này nàng dở chứng gọi tôi anh yêu). Tôi nói qua điện thoại,
buồn. Ốc bảo rứa thì ráng đợi em về nghe chưa? Đừng nóng ruột
lấy con mô là được. Ừm, cứ biết rứa.

8 giờ tối chở nàng ra bến. Ngang qua cái hồ nuôi cá dừng xe

ôm nhau lần cuối. Cả hai không nói gì, chỉ nhìn vào mắt nhau
trong ánh đèn đường lờ mờ.

Xe từ từ chuyển bánh. Bàn tay Ốc chìa ra vẫy vẫy, rồi nhỏ dần,

xa dần trong màn đêm dày đặc. Chỉ còn lại mỗi tôi bên đường cùng
cái bóng cô độc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.