KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 260

thằng nào cũng hiền lành lịch sự chả như 212 chuột chết, nên gái
đến nhiều cũng là đương nhiên).

Mỗi khi có gái đến phòng kia chơi, anh em sẽ thông báo khẩn

cho Biển. Từ trên giường tầng tụt xuống, bận quần đùi Thái sành
điệu, dép con gà chất chơi… Biển lẻn ra hành lang, chìa mông vào
cửa phòng 211 nổ liền ba phát long trời lở đất, rồi tháo chạy về
chuồng. Khỏi phải nói, một bầu không khí sững sờ, u ám và trầm
mặc… lập tức hiện diện trong phòng 211. Mọi âm thanh im bặt, không
ai nói với ai một lời, vì ngượng và bẽ bàng.

Bên phòng này, anh em ôm nhau cười chảy nước mắt. Lát sau gái

về, mấy chú 211 rụt rè chạy sang thẽ thọt “Các ông làm ăn như thế
thì mất hết khách!”. Bọn tôi lại ôm bụng cười tiếp.

Tiếp theo là một dị nhân nức tiếng khác, Khoa điên. Tên khai

sinh là Văn Hoan, quen gọi là Khoa, tục gọi Khoa điên vì tính cách
thất thường và lập dị không giống ai, tôi đặt thêm cho nhũ danh
hay ho khác là “kỵ sĩ mặt sầu”, bởi mặt thằng cha này u ám, thiểu
não như bệnh nhân đau hành tá tràng mãn tính.

Khoa hơn bọn tôi 3 – 4 tuổi nên anh em gọi anh Khoa. Sau lưng

đồng thanh gọi lão, hoặc thằng – thằng Khoa điên.

Biệt tài của Khoa là làm thơ. Yêu em nào có ngay thơ về em ấy.

Từ em cùng khóa trước (lão đúp xuống khóa tôi do thiếu tiền học
phí) đến em nhổ lông gà, rửa bát chỗ khách sạn mà lão làm thêm và
sau này là em Hiền cùng lớp.

Làm nhiều thơ thì kệ lão, thơ tán gái tôi xếp vào hạng giẻ rách

nhất trong các loại hình nghệ thuật. Nhưng thảm nhất là lão hay
đọc thơ đêm khuya cho anh em nghe trước lúc ngủ. Hồi đầu mấy
đứa còn bày tỏ thái độ quan ngại sâu sắc vì điếc tai không ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.