KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 284

“Đang cháo lưỡi!” Tôi bốc phét.

Nghe xong Hải quắc chạy ra thông báo cho Khoa “Cháo lưỡi rồi

nhé” rồi lại chạy vào nghe tôi update tiếp.

“Đến đâu rồi?”

“Sờ đến vếu rồi!”

Hải quắc cà giật chạy ra sân ghé tai Khoa, “Vếu rồi, vếu rồi”.

Tôi gắt “Chạy ra chạy vào làm cái gì thế? Bảo vệ đi tuần thấy
được thì vỡ mồm”. Hải quắc gãi tai “Thằng ôn Khoa, nó đang
khóc hay sao ấy. Cho nó sáng mắt một thể, này thì cánh chuồn ớt
mong manh này… Mà tập trung đi, đến khúc nào rồi?” Tôi bảo
bình tĩnh.

Hải quắc năm ấy 36 hay 37 tuổi chả rõ. Ngồi quán nước tán

mấy em khóa dưới chúng toàn gọi chú, Hải chau mày “Chú gì, vớ
vẩn”. Anh có điệu đi cà giật, cà giật như đồng hồ điện tử nên Nam
tóc bạc đặt cho cái nhũ danh Hải quắc. Mặt nhàu rất đúng tuổi,
nhưng phần còn lại bên dưới của anh giống đứa học sinh lớp 6.
Hồi ấy Hải quắc có con Babetta đỏ, đi đâu chở tôi hay vênh mặt ra
sau hỏi “Mày thấy xe anh nổ ngon không, êm nhể?” tôi cười bảo
ngon. Hải ưng lắm.

Quay lại diễn biến phòng em chuồn ớt cảnh mỏng. Dưới ngọn

đèn vàng, sau tấm ri đô bập bùng, tôi cố căng mắt nhưng chỉ
thấy ảo ảo chịu không biết chúng nó đang làm gì. Được ông Hải
quắc cứ xung xăng chạy đi chạy lại, chốc chốc lại rướn chân hỏi
“Sao rồi? Xung trận chưa?”, nên càng cuống, định thò ngón tay xé
luôn mảnh báo bên dưới cho ông ấy soi đỡ hỏi lắm nhưng sợ lộ nên
thôi.

“Hình như… sắp rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.