KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 55

Đến ngõ, mẹ đang nhặt lá, ngẩng lên hỏi mô về sớm rứa? Cười,

nói thật nha, đi gặp cái con mà suốt ngày mẹ nhắc tên. Mẹ tôi tròn
mắt liến thoắng nói thật a, thật a. Tôi bảo con lừa mẹ làm chi? Mẹ
hấp tấp đi theo sau, hỏi rứa hắn đẹp không, đẹp không? Tôi bảo
đẹp. Đẹp đến nỗi hẹn gặp rồi nhắn tin bảo bà ốm, hức. Mẹ nheo
mắt, rứa… rứa hắn cho mi leo cây à? À, con ni hay hè, để tối tau
hỏi lại mẹ hắn mới được. Tôi đá chân chống cái tạch, lẩm bẩm,
“Thôi kệ nó, vụ này cũng chả hứng mấy!“

… Không hứng mấy, nên suốt gần chục ngày sau đó cũng

không liên lạc trở lại. Cho đến một hôm…

9 giờ tối, em Huyền bất ngờ nhắn tin, “Anh gặp đối tác rồi

chứ? Có chi vui kể em nghe đi“.

Tôi rất thích kiểu nhắn tin như này. Nó vừa thể hiện sự quan

tâm vừa khơi gợi tâm sự của người ta, mà tôi thì lắm chuyện để
chém gió quá, để trong lòng không chịu được.

Trả lời lại, “Ui em ơi, anh bị cho leo cây rùi, có gặp được đâu!“.

“Hic, sao thế ạ? Kể em nghe nào.“

“Để hôm nào anh lên anh kể một thể, lên nhà em ăn khoai hầy.“

“Hi, hết khoai rồi nà, mùa ni có ngô thôi. E để phần, anh mà

không lên là e phạt đó nha!“

Nhắn qua lại vài tin nữa rồi tắt máy ngồi nghĩ ngợi miên

man. Huyền khó hiểu hơn nhiều đứa con gái đã gặp, đã yêu.
Nhiều lần thấy nhơ nhớ, cũng định liều mạng thể hiện tình cảm,
kiểu “Anh nhớ em“ mặc cho em nó muốn hiểu thế nào thì hiểu
nhưng may mà kiềm chế được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.