“Nguyệt Nhi tỉnh rồi? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Tịch Nguyệt ngây ngốc lắc đầu.
Cảnh Đế thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì thì tốt. Vạn thái y, cẩn
thận kiểm tra cho Thẩm Quý Phi một chút. Hai ngày không tỉnh, nàng
muốn hù chết trẫm sao?”
Vạn thái y kiểm tra một lượt, Tịch Nguyệt không có gì đáng lo ngại, còn
nguyên nhân hôn mê, có lẽ là do sinh con quá mệt mỏi.
“Thân thể của Quý Phi nương nương không có gì đáng ngại, chút nữa vi
thần sẽ kê cho nương nương mấy đơn thuốc tẩm bổ. Trong tháng này cần
phải tĩnh dưỡng nhiều hơn mới tốt.”
Cảnh Đế nghe vậy thì gật đầu, Hạnh Nhi ở bên cạnh đi theo Vạn thái y ra
ngoài lấy thuốc.
Cảnh Đế ngồi bên giường, kéo tay nàng: “Làm sao vậy? Nhìn trẫm giống
như bị ủy khuất rất lớn vậy?”
Tịch Nguyệt không thể tin được, mình đúng là đã trở lại, nàng thực sự
không rõ vừa rồi mình đã xảy ra chuyện gì.
Quả thật là.... Trang Công mộng điệp.
Ủy khuất? Sao nàng có thể không ủy khuất, mỗi người nhà nàng đều ủy
khuất, nhưng mà, người làm cho bọn họ ủy khuất đến chết lại ngồi ngay
bên cạnh nàng.
Tuy biết hắn không phải người hại cả nhà nàng nhưng hắn cũng là người
biết mọi chuyện, trong lòng thực sự khó chịu không nói nên lời.
Nếu, nếu không phải là vì câu “Không nỡ” nhàn nhạt kia của hắn, có lẽ,
hôm nay trái tim nàng sẽ càng thêm lạnh lẽo? Nhưng mà một câu kia trái