chuyện này, chuyện này lộ ra khó hiểu. Đúng lúc Nhạc gia và Địch Ngoã
xảy ra chút vấn đề hàng hóa thông quan bên kia, biểu tỷ bèn vội rời khỏi
Kinh Thành, đi Địch Ngoã.”
“Nếu đi Địch Ngoã, làm sao ngươi lại nói tới chuyện này?” Tiếng Thái
hậu nghe không ra nguyên cớ.
“Thần thiếp vốn cũng không muốn nói ra, nhưng chuyện này, thần thiếp
không thể coi như không có xảy ra, ngày khác biểu tỷ cũng phải trở về. Nếu
thần thiếp không báo cho Thái hậu, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Ngày khác nếu như biểu tỷ trở lại, Lục vương gia vẫn kiên trì muốn cưới.
Chẳng phải chúng ta luống cuống tay chân ư?”
Tịch Nguyệt mắt to trong trẻo cứ nhìn Thái hậu như vậy.
Giống vậy, Thái hậu cũng liên tục nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn một
hồi, dường như cuối cùng tin nàng: “Tạm thời ngươi đứng lên, thuận tiện
nói một chút.”
Lần này Tịch Nguyệt không có kiểu cách, theo Quế ma ma đỡ ngồi vào
bên cạnh Thái hậu.
“Hoàng thượng biết không?”
Tịch Nguyệt lắc đầu.
“Thần thiếp cũng không nói với hoàng thượng, đây đều là chuyện nữ nhi
gia. Huống chi ——” Vẻ mặt Tịch Nguyệt đỏ một chút.
Bộ dáng có chút ghen tỵ: “Tuy biểu tỷ là con gái Thương Hộ vả lại từ
nhỏ lớn lên giống bé trai, nhưng Nam Thấm chúng ta cũng là đặc biệt.
Thần thiếp sợ, thần thiếp sợ ——”
Lời phía dưới không có nói, chỉ là Thái hậu lại tiếp thu.