KÝ SỰ HẬU CUNG - Trang 1327

chúng ta đi. Nàng ta chết không thừa nhận, chúng ta cũng không có chứng
cứ xác thực, nếu như cứ tùy tiện định tội khiến cho người ta phản kháng thì
không bằng lui một bước."

Tịch Nguyệt dừng bước, giật mình nhìn Cảnh Đế, không ngờ lời này lại

nói ra từ miệng của hắn, hắn lại có thể an ủi nàng!

Nghĩ lại thì hắn nói cũng có lý. Không nói đến điều khác, chính nàng

cũng nghĩ như vậy, nếu như không thể hung hăng đạp chết người ta thì
không thể chắc chắn người ta sẽ không có cơ hội phản kháng, Nếu như vậy
thì thực sự không bằng lui một bước từ từ tính.

Để lộ răng nhỏ, cánh tay nhỏ nhắn của Tịch Nguyệt nắm chặt vạt áo của

hắn, cười vừa chân thành vừa ngọt ngào: "Thiếp biết rồi. Thiếp không tức
giận, chỉ là hơi không thoải mái mà thôi. Nhưng mà những chuyện không
thoải mái này theo lời an ủi chân thành của ngài đều đã hóa thành bướm
bay đi hết rồi."

Cảnh Đế nhìn nàng, không nhịn được xoa đầu nàng.

"Tính tình trẻ con như vậy."

Tịch Nguyệt nhìn xung quanh một chút, ừ, không có người ngoài, bắt

đầu nghịch ngợm.

"Hoàng Thượng, nô tỳ không đi nổi nữa..." Nàng cầm tay hắn, bất động,

dáng vẻ có chút vô lại.

Cảnh Đế thấy nàng như vậy thì bật cười, nhíu mày hỏi: "Nếu nàng không

đi nổi thì trẫm sắp xếp kiệu tới đón nàng nhé?"

"Ngồi kiệu không thoải mái, lại còn phải đợi một lúc mới có. Bây giờ nô

tỳ mệt mỏi, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá đi...." Trước đây nàng cũng thường
như vậy khi ở nhà, mỗi lần như vậy thì ca ca đều chủ động cõng nàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.