"Nguyệt Nhi......"
Tiếng nói hắn thật thấp, nhưng không nghĩ rằng thường ngày như vậy,
bên trong có rất nhiều yếu ớt.
"Thần thiếp đụng đau ngài sao?" Tịch Nguyệt cực kỳ cẩn thận, nhưng
vẫn lo lắng tổn thương hắn.
"Nguyệt Nhi......"
Thấy hắn không ngừng nỉ non, si ngốc nhìn mình. Tịch Nguyệt cũng
không hiểu hắn làm sao, chẳng qua đoán chừng có lẽ là hắn bởi vì thân
bệnh hoạn nặng, tinh thần tương đối yếu ớt?
Trừng mắt nhìn hắn, Tịch Nguyệt vừa nhìn về phía Lai Hỉ, Lai Hỉ lập tức
hiểu ý Thẩm quý phi.
"Ho khan" một tiếng, đụng Trương thái y bên cạnh một chút, Trương thái
y lập tức hiểu chuyện quay đầu đi chỗ khác.
Thấy hai người đều không nhìn bọn họ.
Tịch Nguyệt cúi đầu hôn một cái trên mặt Cảnh đế, chỉ là bởi vì còn có
người khác, chỉ chạm một cái bèn quay đầu đi rất nhanh, hai má hồng hồng,
không nhiều lời.
Tiếp tục lau cho hắn.
Cảnh đế không ngờ động tác của nàng, trong nháy mắt lại cảm thấy trong
lòng đầy tràn vui sướng.
Đợi đến khi Lai Hỉ và Trương thái y xoay đầu lại, hiếm khi thấy Cảnh đế
lại thoáng nhếch miệng lên nở nụ cười.