Tịch Nguyệt cũng tán thành việc này, cũng trêu chọc nói: “Ôi! Tiểu Nhất
cũng biết đỏ mặt sao! Đúng là một chuyện kỳ quái nha!”
“Tỷ.....” Chỉ mới nói mấy câu mà cô bé đã khôi phục thói quen lúc trước
khi ở cùng tỷ tỷ, đáng yêu gắt nhẹ.
“Tẩu tử, Nhất Nhất còn nhỏ, có nhiều chuyện còn không hiểu, trong nhà
vẫn cần tẩu trông nom nhiều hơn.” Tịch Nguyệt nghiêm mặt nói.
Thực ra trong lòng Mẫn Vân Ảnh cũng bất an, bất luận nàng có ổn trọng
thế nào nhưng cô gái trước mắt không chỉ là tiểu cô của nàng mà còn là
Qúy phi nương nương, nàng đương nhiên là rất bất an.
“Ta hiểu, Nhất Nhất rất hiểu chuyện.” Mẫn Vân Anhr trả lời.
Tuy bất an nhưng Mẫn Vân Ảnh vẫn trả lời như vậy. Suy nghĩ lại thì
cũng hiểu, tuy con cháu Thẩm gia rất nhiều nhưng người thực sự là tỷ muội
ruột với Tịch Nguyệt cũng chỉ có Thẩm Thư Bình và Thẩm Nhất Nhất.
Thực ra về cách cư xử cũng có thể nhìn ra Thẩm Qúy phi cực kỳ quan
tâm hai người này.
Nàng tuổi còn nhỏ như vừa mới vào cửa đã được quản lý toàn bộ gia sự,
chủ trì bếp núc mà không có bất kỳ ai phản đối, nghĩ lại có lẽ cũng là nhờ
vị Qúy phi nương nương này.
Nghĩ như vậy nàng hơi yên lòng, sự khẩn trương cũng giảm bớt một
chút.
“Mấy đứa bé còn chưa được đặt tên phải không?” Lão phu nhân nhìn ba
đứa bé, thích đến nỗi nhìn không rời mắt.
“Vẫn chưa, Hoàng Thượng nói khi tròn một tuổi mới đặt tên. Nhưng mà
cũng đã đặt nhũ danh rồi, bé gái gọi là Kiều Kiều, hai huynh đệ này một