là tỷ tỷ thì Tịch Nguyệt cũng không so đo. Nhưng nếu tính toán rõ ràng thì
phân vị của Thẩm Tịch Nguyệt vẫn cao hơn An Tu nghi.
Hai người luôn không hòa hợp lại có thể vui vẻ nói chuyện với nhau,
đúng là khiến cho người ta kinh ngạc.
Tề phi vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh đó, sau khi thỉnh an xong thì ngồi
xuống, không lâu sau đã hiểu toàn bộ câu chuyện.
Nàng ta không khỏi cảm thán, quả nhiên kẻ địch của kẻ địch chính là bạn
của mình.
Trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn.
Tịch Nguyệt nhìn ra An Tu nghi rất ghét muội muội này của nàng ta. Phó
Cẩn Dao không thích Phó Cẩn Nghiên thì có thể hiểu được, dù sao cũng
không cùng một mẹ sinh ra. Nhưng mà An Tu nghi và An Thục viện đúng
là tỷ muội ruột thịt, tại sao lại như vậy chứ?
Nhưng mà nghĩ lại, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có lẽ giữa các
nàng có chuyện gì đó.
Thái Hậu theo lệ thường hỏi thăm tình hình các cung sau đó cho mọi
người giải tán.
Tịch Nguyệt phân vị cao, người khác đều đợi nàng ra ngoài trước.
Vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng 'lạch cạnh' như tiếng hạt châu rơi
xuống đất, nàng trượt chân sắp ngã xuống.
Cũng may là Qủa Nhi ở phía sau đưa tay đỡ nàng.
Tịch Nguyệt cảm thấy lực tay của Qủa Nhi rất lớn nhưng cũng may là
như vậy, nếu như là Cẩm Tâm hay Đào Nhi thì sẽ không thể nào đỡ được
nàng.