"Hầu hạ trẫm tắm rửa."
Những ngày qua Cảnh đế bởi vì thân thể Thái hậu không tốt, cũng không
có tâm tư gì gần gũi với Tịch Nguyệt, cho dù là hôm nay tắm rửa cùng
nhau cũng giống như vậy.
Sau đó chính là nằm vào cùng nhau, Tịch Nguyệt cũng không trở về
Khánh An cung.
"Hoàng thượng, ngươi nói rốt cuộc Lục vương gia đã xảy ra chuyện gì."
Nàng giống như tò mò hỏi.
Cảnh đế nhìn nàng: "Nguyệt Nhi. Nàng thật sự là một tiểu hồ ly."
Tịch Nguyệt bĩu môi không thuận theo: "Hoàng thượng luôn nói một
chút giống thật mà là giả, thần thiếp còn lâu mới hiểu đấy!"
Cảnh đế ngược lại không tiếp tục nói thêm cái gì lần nữa.
Theo lý thuyết, chuyện này thì làm sao Tịch Nguyệt cũng không thể biết,
nhưng Cảnh đế chính là có một loại cảm giác mơ hồ, hình như Tịch Nguyệt
đã biết một hai.
Chuyện năm đó, không phải người cực kỳ mật thiết, người khác một chút
cũng không biết.
Nếu như Tịch Nguyệt biết, là ai nói đây?
Cữu cữu của nàng? Hình như là rất không thể nào.
Cho dù là ông ấy biết, cũng không thể nói những chuyện của muội muội
mình trước mặt cháu ngoại gái.
Hai người đuổi theo tâm tư của mình dựa vào cùng nhau, từ từ ngủ......