Chỉ có Tịch Nguyệt làm, Cảnh đế lại cảm thấy thật sự đáng yêu. Làm
cho người ta thương đến trong lòng.
"Nàng thật là một cô bé không có lương tâm, trẫm vì nàng giận đỏ cả
mặt vì hồng nhan, nàng lại nói trẫm như vậy, xem trẫm xử lý nàng không."
Dứt lời thì đè nàng ở phía dưới hôn mãnh liệt.
Hai người hôn rất lâu, cuối cùng Cảnh đế thả người ra, hắn cũng đúng là
mệt mỏi.
Nếu không lúc này là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tịch Nguyệt.
Hai người thở hổn hển dựa vào nhau.
Lúc lâu, Cảnh đế mở miệng: "Đợi qua chút thời gian, trẫm sắp xếp người
tay nghề giỏi dẫn Ôn Tuyền qua, như vậy, dù là ở bên nào đều có thể ngâm
tắm như nhau, nàng thấy có được không?"
Tịch Nguyệt không ngờ Cảnh đế lại nghĩ vì nàng như thế, cắn môi, nỉ
non: "Ngừơi đối đãi thiếp thật tốt!"
Cảnh đế cười hả hê: "Trẫm không đối tốt với nàng, thì đối tốt với người
nào chứ?"
Nhìn hắn có chút tự đắc, Tịch Nguyệt cảm thấy giật mình, chỉ là ngay
sau đó hốt hoảng cúi đầu.
Không được dễ dàng động lòng, nàng tự nói với mình vô số lần.
Động tác của nàng quá mức nhanh chóng, không để ý đến một màn
hoàng thượng trầm tư và đau khổ kia sau khi nàng cúi đầu né tránh.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn nhếch lên nụ cười ấm áp.
Nguyệt Nhi của hắn, tương lai nhất định cũng sẽ thương hắn.