Một mạch xuống phía dưới, không ngừng tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc
đến chỗ riêng tư nhất.
Tịch Nguyệt nhìn cự vật hùng vĩ, nuốt xuống một cái, không biết được
mình có thể được hay không.
Nàng là biết, Cảnh đế thích nhất nàng làm chút động tác miệng cho hắn.
Trong ngày thường nàng có chút ghét bỏ, dĩ nhiên là đủ điều cũng không
chịu. Nhưng cho dù như thế, hắn luôn có chủ ý làm cho nàng đi vào khuôn
khổ, mấy ngày nay nếu nói muốn hầu hạ thật tốt, Tịch Nguyệt không hạ
được quyết tâm, không biết có muốn hầu hạ thật tốt một lần hay không.
Thấy nàng chậm chạp không chịu làm việc, Cảnh đế bỗng nhúc nhích.
Vật kia chính là chạm đến trên môi của nàng.
Tịch Nguyệt mê mang nhìn hắn.
Cảnh đế cười, cũng không nói chuyện, chỉ là lại há mồm làm ra một hình
dáng của miệng khi phát âm.
Tịch Nguyệt đỏ mặt, hắn cũng chỉ nói hai chữ.
"Ăn...... Ta."
Dù chưa ra tiếng nhưng càng thêm làm cho người ta không thể tha thứ so
với ra tiếng.
Tịch Nguyệt kiều mị liếc hắn một cái, nam nhân hư không có tiết tháo
này.
Tàn nhẫn độc ác, cuối cùng là ăn hắn, đổi lấy tiếng hắn thở hổn hển cực
kỳ thoải mái.