"Trẫm là mắt bị mù, mới có thể yêu loại nữ tử như ngươi. Nữ tử lòng dạ
ác độc giống như ngươi vậy, không có người nào sẽ yêu."
Lúc này Phó Cẩn Dao đã bị đả kích thương tích đầy mình.
Không đợi nàng nói chuyện, cửa truyền đến giọng nói lanh lảnh: "Phụ
hoàng."
Phó Cẩn Dao không ngờ, Nghiêm Vũ lại đứng ở cửa.
Sau khi hô một tiếng, cậu thuận tiện vào cửa, nhìn Phó Cẩn Dao ngồi
phịch ở dưới đất, trên khuôn mặt nho nhỏ vươn rất nhiều nước mắt.
"Vũ Nhi, làm sao con ở chỗ này?" Cảnh đế có chút thay đổi vẻ mặt, làm
như vạn không nghĩ tới, Tiểu Vũ Nhi đứng ở cửa.
Nghiêm Vũ cũng không nhìn cảnh đế, chỉ nhìn chằm chằm Phó Cẩn Dao
ngồi phịch ở nơi đó.
"Ta biết ngay, ngươi là nữ nhân xấu, ngươi là nữ nhân xấu. Hoàng tổ
mẫu nói, phải cách ngươi xa xa, nhất định không thể có tiếp xúc với ngươi.
Thì ra là, thì ra là hoàng tổ mẫu sợ ngươi hại ta, ngươi đã có thể hại mẫu
thân ta, cũng có thể hại ta giống vậy. Ngươi quả thật là nữ nhân xấu, quả
thật là nữ nhân xấu."
Nghiêm Vũ nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại lặp lại lời của mình, nước
mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng.
"Bộp", Nghiêm Vũ quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào Cảnh đế: "Cầu xin
hoàng thượng nghiêm trị Huệ phi, vì mẫu hậu báo thù."
"Ta là dì ngươi đó!" Phó Cẩn Dao vẫn giãy giụa.
Nhìn
sắc
mặt
của
Cảnh
đế,
lại
nhìn
Nghiêm
Vũ,
0di33xn0dafnl330fys0doon thế này rõ ràng hiểu được, hôm nay Cảnh đế