Sau khi Cảnh đế nghe xong cười to, dặn dò Lai Hỉ bên cạnh: "Tối nay
dùng bữa tối ở Thính Vũ Các."
Sau đó dựa vào bên tai nàng, âm thanh hơi thấp thổi hơi: "Nếu Nguyệt
nhi muốn quyến rũ trẫm, vậy trẫm có thể nào phụ một phen suy nghĩ của
mỹ nhân?"
Ôm lấy Tịch Nguyệt trở lại Thính Vũ Các, mọi người thấy chủ tử ra cửa
tiễn người, trở về lại là dẫn theo hoàng thượng, đều khó hiểu, chỉ là ngoài
khó hiểu trong lòng cũng vui mừng, đi theo một chủ tử được cưng chiều dù
sao cũng tốt hơn đi theo một người tốt không được hoàng thượng thương *.
Lúc này cửa sổ trong phòng khẽ mở, lại cũng có vài phần cảm giác lạnh.
Tịch Nguyệt người này có một thói quen, luôn thích mở cửa sổ, cho dù là
ngày đông cũng như thế, Cẩm Tâm không thay đổi đựơc chủ tử,
trang@dđlqđ@bubble editor lúc thỉnh thoảng nàng đành phải mở một lát,
hoặc là buổi trưa lúc mặt trời lên cao như thế, để thả không khí trong
phòng.
Kể từ phát sinh chuyện hạ độc hương liệu lần trước, thì Thính Vũ Các
này của Tịch Nguyệt rất ít sử dụng hương liệu, người khác cho là lòng
Thuần Uyển Dung vẫn còn sợ hãi, cũng không biết, vốn là Tịch Nguyệt vô
cùng không thích hương liệu, nhưng trong cung có một số việc vẫn là phải
duy trì nhất trí với mọi người, lúc đầu đã khác biệt khó tránh khỏi chọc
người liếc mắt, cũng đang vừa vặn có một cơ hội như vậy thì nàng bèn vui
vẻ khỏi phải dùng nữa.
Vừa vào trong phòng cảm thấy một trận gió lạnh, Cảnh đế hơi không vui.
"Phục vụ chủ tử nhà ngươi như thế? Thời tiết rét lạnh như thế lại mở cửa
sổ ra, chê thân thể chủ tử các ngươi quá tốt đúng không?"
Cẩm Tâm và Hạnh nhi vội vàng quỳ xuống.