Tất cả mọi người đều thấy được vừa rồi là Bạch Tiểu Điệp cùng vào cửa
với Thẩm Tịch Nguyệt.
Không ai biết là nàng thực sự gặp phải một con chó hay là lấy câu nói
này để ám chỉ cái gì, tất cả đều nhìn về phía Bạch Tiểu Điệp. Lúc này
gương mặt Bạch Tiểu Điệp lại đỏ lên, bọn họ đương nhiên đều nghĩ ra.
Có người che miệng cười.
An Qúy tần ngẩn ra, cũng cười nói: “Phòng thú cưng(*) này lại không
cẩn thận như vậy, thả con chó kia ra.”
(*) Cái này nguyên văn là miêu cẩu phòng nghĩa là Phòng chó mèo
nhưng ta nghĩ đây chắc là nơi nuôi mấy con chó mèo để làm thú cưng ở
trong cung nên để là Phòng thú cưng nhé.
“Nói không chừng là do người nào đó nuôi, không chắc là của Phòng thú
cưng. Tỷ tỷ đúng là rất quan tâm đến chuyện này.” Câu nói này của Tịch
Nguyệt cũng không hề ôn hòa, thực sự không giống với tình cách trước kia
của nàng. Tất cả mọi người đều nghĩ, hẳn là thời gian trước bị rơi xuống
nước một lần mới khiến cho nàng có biến hóa như vậy.
An Qúy tần cười khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa. Thẩm Tịch
Nguyệt hôm nay tám phần là ăn phải thuốc nổ (*) nên mới như vậy. Nhưng
mà nghĩ đến một lát nữa Thái hậu sẽ tới, nếu như nàng ta vẫn có dáng vẻ
như thế này thì thực đúng là thú vị.
(*) Ăn phải thuốc nổ: ý nói gặp phải chuyện gì khiến cho tình tình trở
nên nóng nảy, không vui.
Tịch Nguyệt thấy mọi người không nói nhiều thì bưng trà lên uống. Vừa
rồi trên đường tới đây, Bạch Tiểu Điệp bỗng nhiên chạy đến bên cạnh nàng,
nói vài câu nịnh nọt lấy lòng, trong lúc nói chuyện mới làm bộ đột nhiên
nhìn thấy bóng dáng của Trần Vũ Lan, Tịch Nguyệt không biết nàng ta lại