Tịch Nguyệt cũng không nói nhiều, đạo lý này dễ hiểu như vậy, chỉ cần
không bị quyền thế làm cho choáng váng thì tự nhiên có thể nhìn rõ.
“Hoàng thượng giá lâm....”
Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy, chỉ thấy Cảnh đế đi từ bên ngoài vào,
dường như là trực tiếp đi từ cũng của Thái hậu lại đây.
Thấy Tịch Nguyệt hơi nhún người hành lễ, Cảnh đế nở nụ cười.
“Đứng lên đi.” Đỡ nàng dậy sau đó ôm nàng ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn nàng ngước đôi mắt to long lanh ngập nước nhìn mình, Cảnh đế
nhìn xuống dưới một chút: “Sao vậy? Trẫm có gì không thích hợp sao?”
Tịch Nguyệt lắc đầu: “Không có. Chỉ có điều mấy ngày nữa là Hoàng
Thượng dời đi rồi, nô tỳ nghĩ phải ngắm người nhiều một chút.”
Nhìn dáng vẻ mong chờ tha thiết của nàng, Cảnh đế cười xoa đầu nàng:
“Tiểu nha đầu thực khiến trẫm đau lòng. Lần này nàng cẩn thận ở trong
cung tĩnh dưỡng, chờ trẫm trở về. Huynh trưởng của nàng cũng sắp thành
hôn rồi, đến lúc đó trẫm cho phép nàng trở về tham dự.”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên là thấy Tịch Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn,
dáng vẻ vô cùng giật mình, đây là chuyện lớn thế nào chứ!
“Hoàng, Hoàng thượng, người cho phép thiếp về thăm nhà?” Nàng có
hơi nói lắp.
Có thể về phủ tham gia lễ thành hôn của huynh trưởng, đây là chuyện mà
nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cảnh đế gật đầu: “Đương nhiên, thế nào? Nàng không tin trẫm?”