KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 31

Tất nhiên, có chứ. Ban đầu tôi dùng một con dao loại thường. Nó trông thô
nhưng khá sắc. Rồi trong một đợt tấn công, tôi thấy một tên Đức nằm
chỏng chơ – một gã tóc đỏ to cao. Tất nhiên, viên đạn có thể bắn trúng tất
cả mọi người, nó đâu thèm quan tâm tới chuyện người ấy cao hay thấp. Tôi
thấy hắn có một con dao tốt và tôi cắt lấy nó cùng cái bao đựng dao khỏi
cái thắt lưng của hắn. Khi ta phóng con dao ấy, mũi dao luôn hướng về phía
trước. Nó sắc tới mức ta có thể dùng nó cạo râu được!

Artem Drabkin: Ông đã giết được bao nhiêu lính Đức?

Thường tôi giết chúng mà không đếm. Hãy xem, anh bắn vào hắn trong
một trận đánh và thấy hắn ngã xuống. Thế nhưng làm sao anh biết được
như thế là hắn đã chết hay chỉ cúi xuống ẩn nấp? Tất nhiên, đôi lần anh
thấy rõ được mình đã bắn trúng hắn.

Mắt tôi tinh lắm. Khi đi trinh sát, tôi thường làm người canh chừng.
“Valodka, quan sát cẩn thận nhé.” Tôi nhìn rõ ban đêm như một con mèo.
Mục đích chính là phát hiện ra mìn. Sợi dây gài quả mìn căng rất thấp trên
đám cỏ. Ngay khi bọn Đức bắn một quả pháo sáng, ta nên dừng lại và quan
sát. Ồ, nó đấy, một sợi dây rất nhỏ, ngay phía trước mặt bạn!

Artem Drabkin: Thường bọn Đức xử sự thế nào khi các ông bắt chúng?

Chúng kháng cự lại, tất nhiên. Sức mạnh của một con người tăng gấp ba
trong thời khắc nguy hiểm. Nhưng không tên Đức nào có thể thoát khỏi
những anh chàng Fomichev và Alexandrov khoẻ như sói của chúng tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.