KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 406

Tôi lập tức nghẹn thở đi vì sợ. Về sau, tôi bảo anh ấy rằng đáng ra nên
lấy cành tầm ma quất cho anh một trận mới đúng. Anh ta mau chóng
thừa nhận sự xuẩn ngốc của mình. Bên bờ một con sông nhỏ do địch
kiểm sóat chia đôi giới tuyến, chúng tôi phải nằm dưới một đợt pháo
kích của Hồng quân và rút chạy về vùng do địch kiểm sóat. Mãi tới
tận ngày 30 tháng Mười chúng tôi mới về được trung đòan của mình.
Hôm đó cũng là ngày tôi tròn 20 tuổi. Chiều hôm ấy trời rất trong
xanh, ấm áp và bình yên. Tôi sẽ không bao giờ quên được điều đó.

FYODOR ARKHIPENKO VÀ NIKOLAI SAVIN, 1942.

Trong một phi vụ bảo vệ bầu trời gần Kirovograd ban ngày, tôi đối đầu
với hai chiếc ném bom Ju-88. Sau khi bắn hạ một chiếc, tôi thực hiện
cú tăng tốc đuổi theo chiếc còn lại. Khi chỉ còn cách dưới bụng nó
khỏang ba mét, tôi phát hiện ra rằng mình đã hết đạn. Tôi qu yết định
sẽ lấy cánh quạt của mình chặt đứt đuôi chiếc máy bay ném bom. Khi
chỉ còn cách mục tiêu 2 mét, tổ lái Đức bắt đầu thả bom. Tôi tránh
được không bị trúng bom chỉ trong gang tấc và bắn sang bên như một
chiếc nút sâm banh. "Hãy sử dụng súng máy và pháo của mình, nhưng
chớ có bao giờ thử tìm cách húc máy bay”, tôi tự rút kinh nghiệm. Tôi
sẽ suốt đời ghi nhớ cái giây phút súyt mất mạng đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.