KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 540

hơn hai ngày. Chúng tôi lại một lần nữa tiến về Augustov, đầu mối đường
sắt quan trọng này nằm trên đường biên giới với Đông Phổ. Những trận
đánh đã khiến chúng tôi mất đi nhiều sinh mạng và nhiều người bị thương.
Ngày 25 tháng Bảy Thượng sĩ Cận vệ Vodzinski bị thương lần thứ ba kể từ
chiến dịch Belorussia.

Như thường lệ, bất ngờ quân đoàn tôi nhận lệnh rút ra, chuyển về dự bị và
bàn giao chiến tuyến lại cho bộ binh. Đó là lúc chiến dịch Belorussia kết
thúc đối với chúng tôi. Trong ba mươi lăm ngày chiến đấu chúng tôi đã tiến
được 550 km về hướng tây. Nhưng nếu tính cả hành tiến thì thực ra chúng
tôi đã cưỡi ngựa đi khoảng 900 km. Chúng tôi tiến quân khoảng 25 km mỗi
ngày, giải phóng được mảnh đất phải chịu nhiều đau khổ Belorussia.

Sau chiến dịch Bagration chúng tôi có dịp để chụp ảnh với các sĩ quan và
chiến sĩ đã chiến đấu nổi bật trong cuộc giải phóng Belorussia. Zozulya và
tôi đứng ở tận hàng cuối cùng, bởi chúng tôi đi ra mãi vào phút cuối cùng.
Pháo đội trưởng của chúng tôi, Agafonov, loanh quanh ở ban chỉ huy và
không kịp vào chụp ảnh. Bức ảnh ấy rất quý giá đối với tôi bởi nó lưu giữ
hình ảnh duy nhất của Trung úy Kuchmar mà tôi còn lại được – anh ấy bị
giết chết ngày 2 tháng Năm 1945.

Quân đoàn trưởng chúng tôi ra lệnh cho tất cả sĩ quan và binh lính phải đội
kubanka truyền thống Cô dắc sau chiến dịch Bagration. Tôi nghĩ đó là
vì truyền thống màu mè của kỵ binh, và do mong muốn có vẻ ngoài khác
biệt với tất cả các quân chủng khác – đặc biệt là so với bộ binh. Chúng tôi
có một câu nói vốn bắt nguồn từ thời Quân đội Sa hoàng trước kia:

Thằng điệu phục vụ trong kỵ binh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.