KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 545

Tôi rất tự hào vì bộ cầu vai pháo binh có sọc đỏ của mình và không muốn
đổi nó lấy bộ cầu vai kỵ binh có sọc xanh da trời. Bằng cách ấy tôi nhấn
mạnh mình thuộc về quân chủng pháo binh, một quân chủng cao quý. Dù
vậy tôi phải đội mũ lưỡi trai kỵ binh do người ta không có loại mũ pháo
binh trong trung đoàn. Không một sĩ quan nào để ý tới chuyện đó, các trận
đánh nối tiếp diễn ra và mọi người đều bận rộn. Chỉ mỗi trung đoàn trưởng
chúng tôi, Trung tá Cận vệ Tkalenko, là để ý thấy. Khi gặp tôi, sau khi chào
hỏi anh ấy hỏi tôi: “Khỏe không, anh bộ binh?” – ý nói tới cầu vai pháo
binh của tôi. Tôi phải giải thích cho anh hết lần này đến lần khác rằng tôi là
lính pháo binh, bởi tôi có sọc đỏ trên cầu vai, trong khi bộ binh có sọc màu
đỏ mâm xôi. “Dù sao thì cậu cũng là bộ binh” – anh ta trả lời khi bỏ đi.

Anh ta trở lại hòa thuận với tôi sau Chiến dịch Belorussia, khi tôi cuối cùng
đã bỏ đôi cầu vai pháo binh và đeo bộ của kỵ binh. Tuy nhiên, tôi gắn thêm
vào đó cái huy hiệu pháo binh cũ từng được phát trong học viện pháo binh
(hình hai nòng pháo bắt chéo). Tôi không gắn lên huy hiệu kỵ binh, hình
hai thanh gươm bắt chéo trên cái móng ngựa.

Chi nhiều năm sau tôi mới hiểu rằng chỉ huy của tôi đã cố gắng gieo vào tôi
sự tôn trọng và tình yêu đối với Kỵ binh Cận vệ, vinh dự được đứng trong
hàng ngũ một đơn vị ban đầu là quân đoàn kỵ binh dưới quyền của Chỉ huy
Hồng quân huyền thoại Kotovski thời Nội chiến.

Trong những chặng nghỉ giữa các trận đánh, Tkalenko thường tổ chức một
khóa học cưỡi ngựa cho tất cả các sĩ quan trong trung đoàn. Anh ta ngồi
trên lưng con ngựa của mình ở giữa vòng tròn các kỵ sĩ, quan sát những tay
này cho ngựa đi vòng tròn quanh anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.