KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 546

Các bài tập thông thường là ngồi trên ngựa phi nước kiệu, phi nước kiệu
không dùng bàn đạp, kỹ năng sử dụng gươm v.v.

“Nước kiệu, ha-a-ành qu-uân! Bỏ chân khỏi bàn đạp!” Tkalenko thường hét
lên như vậy. Đó là khởi đầu cho mỗi lần ruột gan tôi lộn lên lộn xuống. Cứ
như thể tôi đang dùng mông mình để đóng mấy cái đinh vào yên ngựa vậy.
Người ta nói rằng các kỵ sĩ hiếm khi bị sỏi thận, bởi không còn gì tồn tại
trong đó sau mỗi lần nhồi xóc như vậy.

Tôi, một chàng trai thành phố, phải chịu đựng nhiều hơn những người khác,
bởi tôi phải học mọi thứ tất cả từ đầu. Tôi phải chịu đựng vô số phê bình
của trung đoàn trưởng: “Ôi đám lính pháo này!” – Đó rõ ràng là lời phê
bình giành cho tôi.

Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua, tôi cũng khá hơn. Những cuộc hành quân
mệt lử kéo dài và các trận đánh là những trường học cưỡi ngựa tốt nhất của
tôi. Con ngựa dần dần trở thành một phần gắn bó của đời tôi, là điều cần
thiết trước hết, và không ai có thể phân biệt tôi với một kỵ sĩ chuyên môn.

Thật thú vị khi mệnh lệnh phải đội mũ kubanka ban ra mặc dù chúng tôi là
đơn vị kỵ binh chứ không phải đơn vị Cô-dắc truyền thống. Một thời gian
sau trên đường chiến đấu chúng tôi có gặp Sư đoàn Cô-dắc số 5. Đó là lúc
chúng tôi được thấy sự pha trộn kỳ lạ các loại quân phục: họ mặc quần dài
màu xanh dương truyền thống Cô-dắc với nẹp đỏ rộng, nhưng lại đội mũ
mềm pilotka

12

thông thường trong quân đội và mũ lưỡi trai. Chúng tôi, Quân

đoàn Kỵ binh Cận vệ III, tất cả đều đội mũ kubanka truyền thống Cô-dắc
nhưng lại mặc quần bộ binh thông thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.