KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 560

Đám cứu thương chạy tới và sơ tán thương binh về tuyến sau. Tôi cố tự
băng vết thương bằng cuộn băng cá nhân, nhưng không tài nào làm nổi chỉ
bằng tay trái. Rất khó để cầm máu trong giá rét, trong khi tay tôi bị thương
khá nặng. Đám cứu thương tới giúp tôi. Sau khi chúng tôi phải dùng tới
cuộn băng thứ hai thì máu mới ngừng chảy. Đột nhiên, tôi thấy người lạnh
dữ dội: mấy ngụm vodka do chính uỷ đưa cho làm tôi ấm người còn hơn
bất cứ thứ áo ấm nào.

Sau này, mỗi khi nhớ lại trận đánh đó, tôi lại thấy rõ kinh nghiệm và sự
dũng cảm của tổ pháo thủ có tính quyết định như thế nào. Chỉ cần tôi có
một lính cựu trong nhóm thôi, khẩu pháo lẽ ra đã thoát khỏi vị trí nguy
hiểm mà không chịu tổn thất gì. Nhưng các pháo thủ sống sót sẽ không bao
giờ sợ hãi và sẽ luôn có mặt cạnh pháo trong khi chiến đấu với đám xe tăng
sau này. Những trận đánh của chúng tôi chống lại xe tăng Đức hầu như
luôn nổ ra bất ngờ, giữa những lần tao ngộ chiến, khi chúng tôi không đủ
thời gian để chọn một vị trí bắn tốt và kịp ngụy trang pháo, do đó chúng tôi
phải nổ súng càng nhanh càng tốt. Những trận đánh đó tựa như những cuộc
đấu tay đôi, nhưng thường chúng tôi luôn là những kẻ được nổ súng trước.
Tuy nhiên nếu anh không kịp tiêu diệt chiếc xe tăng, chúng sẽ không bắn
trượt mà sẽ giết anh ngay cùng với khẩu pháo. Một điều không ai có thể
phủ nhận – các tổ lái tăng Đức là những xạ thủ cừ khôi. Nhưng chúng tôi
cũng có một lợi điểm khác: chúng tôi bảo vệ tổ quốc mình, trong khi chúng
tiến hành một cuộc chiến tranh ăn cướp; chúng tôi đứng vững trên mặt đất,
còn chúng ngồi trong một chiếc hộp sắt, chứa đầy dầu xăng và chất nổ;
chúng tôi rất khó bị phát hiện, trong khi chúng có thể bị nhận rõ từ cách xa
hàng dặm.

Trên những nẻo đường chiến tranh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.