KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 587

đạn xuyên qua vỏ thép bên hông xe tăng và có lẽ đã trúng chỗ chứa đạn.
Tháp pháo chiếc xe tăng bị bật qua một bên, nòng pháo của nó gục xuống
thấp. Đằng sau chiếc xe tăng là những xe cộ bị bọn Đức bỏ lại. Đó là trận
đánh cuối cùng của tôi.

May mắn thay, mảnh đạn đã bắn trung sườn trái tôi chỉ xé rách thịt mà
không làm hại xương. Nhưng vết thương khá rộng: từ 6 tới 10 cm. Người
đánh xe đưa tôi và trợ lý của trung đội trưởng trinh sát tới trung đội cứu
thương của trung đoàn tôi. Ở đó họ tiêm ngừa uốn ván cho tôi, băng bó và
chuyển chúng tôi tới tiểu đoàn quân y. Tôi chỉ ở lại đó một ngày, trước khi
được chuyển qua Bệnh viện Lưu động số 124, nơi người ta ghi nhận chi tiết
vào hồ sơ bệnh án của tôi: viết nhầm ngày bị thương là ngày 3 tháng Năm
thay vì 1 tháng Năm.

Bệnh viện Lưu động đóng tại toà nhà lớn hai tầng bằng gỗ ở giữa một khu
rừng. Có những chiếc giường kim loại có tủ quần áo ngay cạnh. Có khoảng
mười lăm người bị thương trong một phòng: hầu hết những người bị
thương có thể tự mình đi được. Tôi không được phép đi lại, thậm chí cả khi
có nạng. Xung quanh bệnh viện thật im ắng, ta có thể nghe thấy bất cứ
tiếng súng nào chứ đừng nói đến tiếng đại bác. Chỉ có tiếng thì thầm điềm
tĩnh của gió giữa những hàng linh sam, xuyên qua những ô cửa số mở rộng.
Mặc dù đau, vẫn thật thích khi được nằm trên giường êm ái và sạch sẽ.
Điều duy nhất làm phiền chúng tôi là những nhóm lính Đức và Waffen-SS
vẫn còn lang thang trong khu rừng. Chúng tôi không có bất cứ đội bảo vệ
nào và không có đơn vị nào đóng gần đấy. Toà nhà gỗ của chúng tôi chỉ cần
một loạt đạn lửa của tiểu liên cũng có thể bắt lửa và bốc cháy như ngọn
đuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.