KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 59

Tôi nghĩ: "Thật là quân vô lại! Sao hắn dám nói thế! Mình đã cứu hắn

khỏi chỗ chết, kéo hắn thoát về! Và mình đã được trả ơn thế này đây!”
Ngay lúc đó một vị đại tá bước vào. Tôi quay sang ông ta và nói:

"Đồng chí đại tá, xin cứu tôi, chuyện gì đang xảy ra vậy!?”

"Ở Maskva có ai biết anh không?” – ông ta nói.

Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi. Anh tôi đang phụ trách

Phòng Số một trong Văn phòng Chánh Uỷ viên Công tố của Hồng quân
Liên Xô. Tôi bảo:

"Anh tôi hiện thế này, thế này… “

"Họ của anh ta là gì?”

"Brainer, Lev Markovich."

"Chờ một phút. Đồng chí đại uý, ta ngưng hỏi cung đã.”

Ông ta quay lại sau 15 phút: "Hãy để anh ta đi, tôi xin chịu trách

nhiệm.” Ông ta cho tôi đi, bên ngoài là Pet'ka đang đứng, chúng tôi ôm
chầm lấy nhau mà hôn. Anh ấy nói: "Dan'ka, sao cậu lại vu khống tôi
những chuyện như thế?” Tôi nói: "Chuyện gì vậy?" "Thế đấy, cậu đã kể
rằng tớ và cậu đã được tuyển dụng tại Frankfurt-trên sông Oder." Tôi bảo:
"Pet'ka, họ cũng nói với tớ hệt như vậy. Nói là cậu đã kể thế.” Tóm lại, họ
đưa chúng tôi tới Borodino bởi chúng tôi đang bị thương, chất chúng tôi lên
một chiếc xe chở khách và chúng tôi khởi hành đi Maskva. Trên đường đi,
Pet'ka tiến lại gần mấy bà cụ già. Cậu ta quấn giẻ đầy mình, nhưng không
có nổi lấy một chiếc mũ, đành quàng chiếc khăn hay chiếc mùi soa lên đầu
rồi rên lên: “Mẹ ơi, cho chúng con chút gì ăn!” Tôi rất xấu hổ và gọi:
"Petia!" Nhưng cậu ta vẫn: "Mẹ ơi, cho chúng con thức ăn!" Và mấy cụ già,
bằng đôi bàn tay run rẩy, san ra chỗ tài sản quý báu của mình, tổng cộng
cũng chỉ vừa đủ cho họ ăn, rồi chìa cho anh ta chừng một mẩu bánh con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.