KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 669

nhận được lệnh của Stalin – không được bỏ lại những người đã chết, và
nhất là những người bị thương, tất cả phải được đưa về. Chúng tôi lôi họ
trên những chiếc "volokushas" – một chiếc cáng nhỏ bằng gỗ dán có gắn
sợi thừng kéo. Lần đó tôi phải kéo về một thủy binh bị thương. Thực ra,
chiếc cáng không quá nặng, nhưng phải kéo đi hàng chục dặm đường, thêm
nữa tôi còn phải mang cái điện đài, một khẩu tiểu liên, chiếc ba lô tôi đặt
dưới chân anh ta... lại không phải trên đường lộ - có đến cả trăm lần tôi làm
ngã anh ta trên những chỗ gập ghềnh và phải đặt anh ta lên cáng trở lại.
Anh lính thủy đó, hiện tôi vẫn không biết được tên, bị thương vào ngực, và
dù tôi đã băng cho anh, máu vẫn cứ chảy ra. Tôi còn có thể làm được gì?
Chúng tôi không đem y tá theo cùng. Mỗi lần hồi tỉnh, anh ấy lại van xin:
"Người anh em, hãy bắn tôi đi, bắn tôi đi, người anh em... “ Cuối cùng tôi
cũng đưa được anh về tới nơi, nhưng lúc đó anh đã chết mất rồi. Thêm nữa,
khi ra chiến tuyến, chúng tôi bắt buộc phải giữ liên lạc chặt với Sở chỉ huy.
Chỉ huy trưởng, thiếu tá Karasev, một người rất khắt khe, bắt chúng tôi phải
luôn chuẩn bị điện đài sẵn sàng, và bạn tôi lại cắm nhầm nguồn ắc quy 80
V vào dây bóng đèn, có hiệu điện thế cho phép chỉ 2.5 V! Tất nhiên, tất cả
đèn bên trong đều cháy sạch, nên máy chỉ có thể chuyển tin nhưng không
nhận tín hiệu được nữa. Chỉ huy hét lên: “Tao sẽ bắn chúng mày, lũ cặn
bã!”. Tất nhiên anh ta không bắn chúng tôi, nhưng bù lại dịp đó chúng tôi
không được nhận bất cứ thứ huy chương bằng khen nào. Một lần khác, sau
khi quay về căn cứ, chúng tôi kéo lật một chiếc xe tải chở bánh mì, đang
đói quá mà. Một bản cáo tội tất cả đám chúng tôi được lập, và dù người ta
cũng đã tìm mọi cách bưng bít, chúng tôi lại một lần nữa mất cơ hội được
khen thưởng. Nói chung, cứ chuẩn bị tới dịp khen thưởng là tôi lại gặp xui
xẻo. Năm 45, tôi cứu sống trung đội trưởng đã gần chết đuối khi vượt sông,
và vì đã cứu chỉ huy, đáng ra anh phải được khen thưởng – một lần nữa họ
lại không trao cho tôi. Vâng, tôi cũng có được một Huân chương Sao đỏ,
một huy chương “Dũng cảm”, nhưng thế cũng không nhiều lắm... Dù sao,
người ta cũng không thưởng quá nhiều cho một tay lính trơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.