KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 693

Chú thích của Yuri Koriakin

* Vâng, tất nhiên, đấy chỉ là trò tỏ vẻ. Một trò làm bộ anh hùng kiểu

trẻ con. Do đó chúng tôi uống vào chút rượu rồi ôm chặt lấy họ. Họ rất sợ
hãi và hét toáng lên. Chúng tôi suýt nữa đã cưỡng hiếp họ và nếu vậy chắc
cũng chẳng bị sao, nhưng rồi cô ta kêu thét, cố gắng vùng vẫy, khóc lóc nên
tôi đã không thể làm gì tiếp.

** Vào tháng Giêng năm 45 tại Vologda, nơi trung đoàn chúng tôi

được chuyển tới, một trường quân sự dành cho các điện đài viên được tổ
chức. Lúc ấy trình độ lớp 9 của tôi được đánh giá không tệ, bởi đôi khi
chúng tôi tuyển cả những người mù chữ, hoặc những người mới lần đầu
trông thấy cái đường sắt. Chuyện này không phải là cường điệu – một
người chỉ huy dẫn một nhóm những tân học viên như thế tới bảo chúng tôi
là anh ta chật vật lắm mới dồn được họ vào toa xe lửa. Có lần chúng tôi
được tặng mấy quả quýt, nhưng số quả lại ít hơn số người trong tiểu đội, do
đó chúng tôi tổ chức một cuộc thi: chúng tôi bị bịt mắt, tay cầm một chiếc
kéo, và mỗi quả quýt được treo trên một sợi dây để cách mặt đất một mét.
Anh phải dò dẫm cắt được sợi dây. Thế là một anh chàng vùng Buriatia cắt
được một quả và hỏi: “Không biết ăn cái quả này như thế nào nhỉ?”. Và các
đồng đội khuyên anh ta: “Trước tiên hãy thử ăn lớp vỏ, rồi sau đó, nếu cái
vị nếm thấy được, thì cậu ăn đến phần bên trong.” Anh ta cắn nó như cắn
một quả táo và bảo: “Ăn cũng ngon đấy chứ,” Và thế là anh ta ăn hết quả
quýt. Vâng, tôi đã là một điện đài viên có nhiều kinh nghiệm khá ấn tượng,
do đó tôi được cử tới trường này để làm hướng dẫn viên. Đấy là nơi tôi đã
giảng dạy và điều hành các khóa học. Mỗi lớp kéo dài không lâu – từ 2 tới
3 tuần.

Thư ngày 16 tháng Giêng, 1945

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.