được thực hiện trên một con đường không trùng với tuyến chuyển quân tiếp
viện, nhằm không làm suy giảm ý chí chiến đấu của họ. Nhưng ai mà còn
hơi sức nghĩ tới những chuyện như thế trong khi đánh nhau? Đạn cối đang
bay về phía chúng tôi, nổ tung lên hàng cột đất và tuyết. Tôi đang đi bên
trái của chiếc xe giàn, chân ngập trong tuyết. Đột nhiên, có một điều gì đó
thúc tôi băng sang bên phải, dù đường bên đó khó đi hơn. Tôi vừa đi được
mấy bước thì một quả đạn cối rít tới cắm đúng vào khoảng đất phía bên trái
chiếc xe, nơi hồi nãy tôi vừa bước đi. Nó chui sâu vào tuyết nhưng không
phát nổ. Nếu tôi không băng qua phía bên kia xe giàn, rất có thể tôi đã mất
mạng. Nhưng ngay cả việc bước sang phía bên kia chiếc xe cũng không thể
cứu mạng tôi trong trường hợp quả đạn phát nổ. May mắn thay, không phải
tất cả đạn pháo của quân Phần Lan đều nổ. Về sau tôi được biết rằng có
một số đạn dược được chuyển cho Phần Lan bởi chính những đồng minh
phương Tây từ kho vũ khí quá hạn của họ: “Lạy Chúa, hãy nhận lấy những
thứ mà chúng tôi không dùng nữa”.
Điều gì đã khiến tôi đổi chỗ đúng một phút trước khi quả đạn bay tới?
Hình như đó là bản năng, thứ giúp một con thú rời bỏ chỗ trú ngay trước
khi viên đạn bắn tới. Thôi đành cứ tạm nghĩ như vậy.
Lính bộ binh tấn công lô cốt ngay từ chính diện, chịu tổn thất nặng.
Nhưng cũng có thể đi vòng qua và tấn công từ sau lại, bởi đằng sau không
có các lỗ châu mai gắn đại bác và súng máy. Nhưng anh không thể đứng ra
phê phán các vị chỉ huy. Họ không thể mắc sai lầm, chẳng khác nào chính
vợ của Xêda. Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm cách chiếm được cái lô cốt.
Một chiếc xe tăng phun lửa tiến tới và phụt vài cột lửa vào mấy lỗ châu mai
(có thể khẳng định đó là loại tăng T-26 có gắn súng phun lửa - ND). Bọn
Phần Lan rút chạy. Đường rút của chúng được yểm trợ bởi một xạ thủ trung
liên, hắn kéo khẩu súng của mình lên nóc lô cốt và đã hy sinh một cách anh
hùng trong khi bắn trả quân tấn công. Khi lính bộ binh của chúng tôi đang