những loại tự xưng là dân tộc chủ nghĩa và “trí thức”. Chúng tán dương văn
hóa Đức, ca ngợi những chiến thắng của nước Đức, kêu gọi chúng tôi gia
nhập ROA và chỉ trích mọi điều liên quan tới chính quyền Xô viết. Chúng
tôi thường vẫn rất tôn trọng và tin tưởng những gì được in trên giấy, nhưng
những dòng chữ in trong tờ báo ấy thật gây sốc bởi lời lẽ chống Xô viết, bài
Do Thái, thái độ thô lỗ, khiếm nhã và những lời nói dối trắng trợn của nó.
Những tên bồi bút đó có bao giờ nghĩ tới số phận đất nước chúng ta trong
trường hợp nước Đức chiến thắng không? Trong các bài viết của chúng chỉ
có vài đoạn đề cập mơ hồ về nước Nga “gia nhập cộng đồng các quốc gia
Châu Âu dưới sự lãnh đạo của Đức quốc”. Chúng không viết về sự thật
rằng đất nước ta sẽ có thể trở thành một thuộc địa cho bọn Đức khai thác
bóc lột. Tờ báo cố gắng ca ngợi rằng phần chiến quả của nước Đức chỉ là
giúp nước Nga thoát khỏi “nền độc tài của chủ nghĩa cộng sản”. Làm thế
nào có người ngây thơ nhẹ dạ đi tin vào cái luận điệu ấy? Khi chúng tôi
được nhận những tờ báo ấy, tên hạ sĩ thường nghiên cứu kỹ chúng thật lâu.
Có một lần tờ báo được chuyển tới đúng dịp tên hạ sĩ đi vắng và bọn lính
không dám phát chúng cho chúng tôi mà không có sự đồng ý của hắn. Tôi
nghe được một lính Đức nói với bạn của hắn: “Hãy đưa chúng nó cái thứ
rác rưởi kia của Goebbels đi cho rồi!”
Tuy nhiên, vào nửa cuối cuộc chiến tranh những tờ báo trên bắt đầu
cho in những bài viết khách quan hơn và chúng tôi có thể đọc thấy những
ẩn ý đằng sau nội dung của nó. Có lẽ đã xuất hiện những người từng sống
dưới thời Xô viết đồng ý làm việc cho tờ báo ấy. Ví dụ, họ đưa ra một bài
phóng sự về diễn biến của cuộc chiến, trong đó mô tả rõ rệt là bọn Đức đã
thất bại trên tất cả các mặt trận. Nhưng để nguỵ trang, bài báo thường kết
thúc bởi một lời tuyên bố hoàn toàn lố bịch rằng chiến thắng của vũ khí
Đức là điều hiển nhiên. Khi quốc ca mới của Liên bang Xô viết xuất hiện,
tờ báo ấy in một bài phóng sự chỉ trích, nhưng lại đăng cả lời bài hát mà khi
ấy đối với chúng tôi là hết sức quan trọng. Đáng tiếc thay, khi ấy chúng tôi
lại không biết được giai điệu của nó. Họ cũng đăng bài thơ “Đợi anh về”