KÝ ỨC ĐEN - Trang 110

tôi đang đi, cho tới tận khi họ sắp lướt qua. Họ đang rúc vào nhau, trông tiêu
điều và sexy theo cách mà những người trẻ chỉ có được trong một khoảng
thời gian, trước khi họ chỉ còn trông tiêu điều. “Chào” - tôi nói, bước tới
trước mặt họ.

Chúng tôi hẳn phải gặp nhau hai mươi lần bên dòng sông này rồi, nhưng

hắn giương cặp kính râm lên nhìn tôi như thể hắn chưa từng trông thấy tôi,
còn cô gái thì chẳng nhìn tôi luôn. “Các bạn là nhạc sĩ phải không?” - Tôi
hỏi.

Gã thanh niên quay mặt đi, phớt lờ tôi. Nhưng cô gái ngước nhìn. Đôi mắt

cô đỏ quạch, mạch máu ở mắt nổi chằng chịt, và tôi tự hỏi phải chăng mặt
trời làm nó đau, và tại sao gã bạn trai hoặc chồng hay gì gì đó kia không đưa
cặp kính của hắn cho cô. “Anh ấy tuyệt lắm đấy” - cô nói, sử dụng từ ấy với
nghĩa một cậu bé tuổi teen chơi trượt ván. Mà cũng có thể không phải thế,
tôi nghĩ. Biết đâu cô dùng nghĩa đen.

“Tôi tin cô” - tôi nói. - “Tôi tin cậu ấy là một nhạc sĩ tuyệt vời.”

Tôi thò tay vào túi áo sơ mi rút ra chiếc card của Bennie. Tôi đã dùng một

mảnh khăn giấy Kleenex để lấy nó ra khỏi chiếc jacket hôm qua và đặt nó
vào trong chiếc sơ mi hôm nay, nhằm đảm bảo nó không bị cong gập hay
nhem bẩn. Những con chữ rập nổi của nó gợi tôi nghĩ tới một đồng xu La
Mã. “Gọi cho người này” - tôi nói. - “Anh ấy là chủ một hãng đĩa. Nói với
anh ấy Scotty giới thiệu các bạn.”

Cả hai người bọn họ cùng nhìn tấm card, nheo mắt lại trước ánh nắng chói

chang.

“Gọi cho anh ấy” - tôi nói. - “Anh ấy là chiến hữu của tôi.”

“Được thôi” - gã thanh niên nói, chẳng hề tin.

“Tôi rất mong các bạn sẽ gọi” - tôi nói, nhưng tôi cảm thấy vô vọng. Tôi

chỉ có thể làm việc này một lần; tôi sẽ không bao giờ có lại chiếc card đó
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.