KÝ ỨC ĐEN - Trang 130

“Tôi là đại diện truyền thông của anh” - Stephanie nhắc nhở anh.

“Phải, nhưng đừng có bắt đầu tin vào điều vớ vẩn đó” - Bosco nói. - “Cô

quá già rồi.”

“Tôi đã cố gắng để lịch sự đấy” - Stephanie đáp. - “Tóm lại là, chẳng ai

quan tâm rằng đời anh đã trở nên thảm bại, Bosco. Thật nực cười khi anh
nghĩ chuyện đó thú vị. Nếu anh vẫn là một rock star thì có thể thế, nhưng
anh đâu phải là rock star nữa - giờ đây anh chỉ còn là một hoài niệm.”

“Cay nghiệt thế” - Jules nói.

Bosco cười to. “Cô ấy bực vì tôi bảo cô ấy già.”

“Ừ” - Stephanie thừa nhận.

Jules nhìn hết người này sang người kia, bồn chồn bứt rứt. Dường như bất

kỳ kiểu xung đột nào cũng khiến anh lo sợ.

“Nghe này” - Stephanie nói. - “Tôi có thể nói với anh đây là một ý tưởng

mới mẻ vĩ đại và hãy để nó tự chết đi, mà tôi cũng có thể nói thẳng với anh:
Đó là một ý tưởng ngớ ngẩn. Chả ai quan tâm đâu.”

“Cô chưa từng nghe ý tưởng đó mà” - Bosco nói.

Jules mang một chiếc ghế gấp tới rồi ngồi xuống. “Tôi muốn đi tour” -

Bosco nói. - “Như tôi vẫn làm trước đây, thực hiện mọi thứ như cũ trên sân
khấu. Tôi sẽ di chuyển giống như tôi di chuyển trước đây, có khác chăng là
nhiều hơn.”

Stephanie đặt cái tách xuống. Cô ước gì Bennie có ở đây; chỉ Bennie mới

có thể đo được độ sâu của sự tự dối mình mà cô đang chứng kiến. “Để tôi
nói thẳng điều này nhé” - cô nói. - “Anh muốn thực hiện thật nhiều cuộc
phỏng vấn và bài báo xung quanh chuyện anh là một cái bóng già nua bệnh
hoạn của con người anh trước đây. Sau đó anh muốn thực hiện một tour...”

“Một tour xuyên quốc gia.”

“Một tour xuyên quốc gia, biểu diễn như thể anh vẫn là con người trước

đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.