KÝ ỨC ĐEN - Trang 133

Vừa thở dài và rên rỉ, vừa từ chối những lời đề nghị giúp đỡ, anh nhấc

mình lên khỏi ghế, cái ghế khẽ kêu cót két khi được giải thoát, rồi anh lảo
đảo đi về cuối phòng. Anh tới một chiếc bàn bừa bộn và với lên nó, thở hào
hển thành tiếng. Rồi anh lục ra giấy bút.

“Nhắc lại tên anh là gì?” - Bosco hỏi.

“Jules. Jules Jones.”

Bosco viết trong mấy phút.

“Được rồi” - anh nói, rồi khó nhọc đi trở lại đưa tờ giấy đó cho Jules.

Jules đọc to: “Tôi, Bosco, với trí óc và cơ thể khỏe mạnh, qua đây chứng
nhận anh, Jules Jones, có độc quyền truyền thông để ghi lại câu chuyện về
sự suy tàn và về Tour Tự tử của tôi.”

Những nỗ lực của Bosco khiến anh mệt lử. Anh ngồi sụm xuống ghế, thở

khò khè, mắt nhắm nghiền. Bosco nghệ sĩ biểu diễn quần áo diêm dúa phong
cách điên cuồng hiện lên chập chờn tinh quái trong đầu Stephanie, phủ nhận
kẻ phục phịch thê thảm trước mặt họ đây. Một nỗi buồn trào lên trong cô.

Bosco mở mắt rồi nhìn Jules, nói: “Đó. Của anh đấy.”

* * *

Trong bữa trưa trong vườn điêu khắc MoMA, Jules là một người được tái

sinh: hân hoan, phấn khởi, rộn ràng những ý nghĩ về bảo tàng mới tu sửa đó.
Trước đấy anh đã đi thẳng tới một cửa hàng lưu niệm để mua một cuốn sổ
hẹn và cây bút (cả hai đều phủ hình những đám mây của Magritte) để ghi lại
cuộc hẹn với Bosco vào sáng hôm sau.

Stephanie ăn sandwich cuộn gà tây và nhìn chăm chú tác phẩm She-Goat

của Picasso, ước gì cô có thể chia sẻ niềm hoan hỉ với anh trai cô. Điều đó là
không thể, như thể sự phấn khích của Jules đang được hút thẳng ra từ trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.