KÝ ỨC ĐEN - Trang 135

Stephanie biết. Cô có thể nghe thấy rõ hy vọng chảy ào ào trong anh trai

cô. Cô hỏi: “Thế giờ câu trả lời là gì?”

“Đúng, mọi thứ đang kết thúc” - Jules nói - “nhưng chưa hẳn.”

V

Stephanie thực hiện xong cuộc hẹn tiếp theo, với một nhà thiết kế túi da

bóng nhỏ; rồi phớt lờ một cảm giác nôn nao báo động và ghé qua văn
phòng. Sếp của cô, La Doll, đang nói chuyện điện thoại, lúc nào cũng vậy,
nhưng cô ấy bịt ống gọi và hét to ra từ trong phòng: “Có chuyện gì không ổn
à?”

“Không có gì” - Stephanie đáp, giật mình. Cô vẫn đang ở trong sảnh.

“Mọi việc với Gã-Túi xách đều tốt chứ?” - La Doll dễ dàng ghi nhớ lịch

trình của nhân viên, ngay cả những người làm tự do như Stephanie.

“Ổn cả.”

La Doll kết thúc cuộc gọi, nhấn rót một ít espresso từ cái máy pha Krups

trên bàn vào cái cốc thuôn sâu hoắm, rồi gọi: “Vào đây, Steph.”

Stephanie bước vào phòng làm việc ở góc cao hẳn lên của sếp. La Doll là

một trong những người trông hơi lố, ngay cả với những người sành điệu
nhất: tóc bob màu vàng sáng; son môi chát chúa; đôi mắt toan tính, láo liên.
“Lần sau” - cô nói, ánh mắt siết lấy Stephanie trong giây lát - “hãy hoãn
cuộc hẹn.”

“Sao cơ?”

“Tôi có thể cảm nhận được vẻ ảm đạm của cô từ trong sảnh” - La Doll

nói. - “Giống như đang bị ốm vậy. Đừng phơi bày ra với khách hàng.”

Stephanie phì cười. Cô đã biết sếp của mình bao năm nay, đủ lâu để biết

La Doll đang hết sức nghiêm túc. “Chúa ơi, chị đúng là quỷ cái” - cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.