KÝ ỨC ĐEN - Trang 16

Sasha và Alex rời khỏi khách sạn, bước vào Tribeca vắng hoe lộng gió.

Cô không thường đề nghị đến Lassimo, khách sạn nằm gần hãng băng đĩa
Sow’s Ear, nơi cô đã làm việc mười hai năm với vai trò trợ lý của Bennie
Salazar. Cô ghét khu vực này về đêm khi không có World Trade Center, khởi
nguồn của ánh sáng rực rỡ chiếu trên các đại lộ đã từng luôn đong đầy cô
bằng hy vọng. Cô mệt mỏi với Alex. Chỉ trong hai mươi phút, họ đã phóng
vèo qua điểm kỳ vọng là mối-quan-hệ-có-ý-nghĩa-từ-trải-nghiệm-chung tới
trạng thái kém hấp dẫn hơn là biết-nhau-quá-rõ. Alex đội một cái mũ len sụp
xuống trán. Hàng lông mi của anh dài và đen nhánh. “Chuyện đó kỳ lạ quá”
- cuối cùng anh lên tiếng.

“Phải” - Sasha đáp. Rồi nói tiếp sau một hồi im lặng. - “Ý anh là tìm lại

được nó hả?”

“Đúng thế. Toàn bộ sự việc.” - Anh quay sang cô. - “Nó khuất vào đâu

à?”

“Nó nằm trên sàn nhà. Trong góc. Ẩn sau một chậu cảnh.” - Việc thốt ra

lời dối trá này khiến mồ hôi lấm tấm rịn trên cái đầu vừa nguội lại nhờ
Xanax của Sasha. Cô toan nói, Thật ra chẳng có chậu cảnh nào cả, nhưng
kìm lại được. “Hình như chị ta làm thế có chủ đích” - Alex nói. - “Để thu
hút sự chú ý chẳng hạn.”

“Chị ấy có vẻ không phải kiểu người đó.”

“Làm sao mà biết. Đó là điều tôi đang học được, ở N.Y.C này: Ta chẳng

mảy may biết bản chất thật của mọi người ra sao. Con người thậm chí không
phải hai mặt - họ đa nhân cách, kiểu thế.”

“Chị ấy không phải người New York” - Sasha nói, bực dọc với sự đãng trí

của anh dù cô cố gắng che đậy cảm giác đó. - “Nhớ không? Chị ấy sắp bay.”

“Phải” - Alex nói. Anh dừng lại, nghiêng đầu quan sát Sasha trên vỉa hè

lờ mờ. - “Nhưng cô có hiểu điều tôi đang nói không? Về con người ấy mà?”

“Tôi hiểu chứ” - cô thận trọng đáp. - “Nhưng tôi nghĩ ta phải quen với

điều đó thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.