KÝ ỨC ĐEN - Trang 177

tất cả điều này xảy ra, tôi quan sát đôi chân của Kitty, đôi chân thật dài, xét
trong tương quan với chiều cao khiêm tốn của cô, thật nâu, và không phải
kiểu nâu vàng ệch ở các tiệm nhuộm da đâu, mà là màu hạt dẻ nâu hung
thắm thiết khiến tôi nghĩ tới - ừm, tới loài ngựa.

Central Park cách đó một dãy nhà. Thời gian đã trôi qua bốn mươi mốt

phút và tiếp tục. Chúng tôi vào trong công viên. Nó xanh ngắt và cuốn hút
với ánh sáng pha trộn bóng râm, mang lại ấn tượng như thể chúng tôi vừa
cùng nhau lặn vào một hồ nước sâu phẳng lặng. “Tôi quên mất khi nào
chúng ta bắt đầu rồi” - Kitty nói, xem đồng hồ. - “Chúng ta còn bao nhiêu
thời gian nữa?”

“À, không sao đâu” - tôi lầm bầm. Tôi cảm thấy như mơ. Tôi đang nhìn

cặp giò của Kitty khi chúng tôi bước đi (cố hết sức để không lết đi bên cạnh
cô - một ý nghĩ cứ vụt qua tâm trí tôi) và khám phá ra rằng phía trên đầu gối
rải rác có lông măng vàng óng tuyệt mĩ. Bởi vì Kitty còn quá trẻ và được
nuôi dạy đàng hoàng, quá được bảo bọc khỏi sự độc ác vô cớ của người đời,
tới giờ vẫn quá mù tịt rằng rồi đây cô sẽ bước sang tuổi trung niên và cuối
cùng sẽ chết (có thể trong cô độc), bởi vì cô còn chưa thất vọng về bản thân,
chỉ mới làm kinh ngạc bản thân và thế giới bằng những thành công sớm nở
của chính cô, thế nên làn da - cái túi thơm nồng, căng tràn, mịn màng mà
cuộc đời cứ khắc dấu lên đó những chuỗi thất bại cùng sự mệt nhoài của
chúng ta - đang hoàn hảo. Với từ “hoàn hảo” tôi muốn nói là không hề
chùng hay xọp hay gồ hay nhàu hay nhăn hay có bọng - tôi muốn nói rằng
da cô như một chiếc lá, chỉ khác là không xanh. Tôi không tưởng tượng
được một làn da như thế có thể có cấu tạo hoặc mùi vị khó ưa - có thể có
một lúc nào đó, ví như (điều này thật không lý giải nổi), bị chàm bội nhiễm
dù chỉ rất nhẹ. Chúng tôi ngồi bên nhau trên một sườn dốc rợp cỏ. Kitty đã
lại bắt đầu nói chuyện theo nghĩa vụ về bộ phim mới của mình, bóng ma ám
ảnh về sự trở lại của tay đại diện truyền thông rõ ràng đang nhắc nhở cô rằng
quảng bá cho bộ phim nói trên là lý do duy nhất cô đi cùng với tôi.

“Ôi, Kitty” - tôi nói. - “Quên bộ phim đi. Chúng ta ra đây giữa công viên,

trong một ngày tuyệt đẹp. Hãy bỏ mặc hai người đó lại phía sau chúng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.