KÝ ỨC ĐEN - Trang 195

Vincent’s. Dù uống bao nhiêu thuốc giảm đau, cơn đau ở cổ tay bạn vẫn
thùm thụp.

“Bobby?” - Cô thì thầm. Gương mặt cô gần chạm mặt bạn. Cô đang thở

hơi thở của bạn, và bạn thở hơi thở của cô, mang mùi mạch nha do sợ hãi và
thiếu ngủ. Chính Sasha là người phát hiện ra bạn. Chỉ cần mười phút nữa, họ
nói thế. “Bobby, nghe tớ này.”

Đôi mắt xanh của Sasha áp sát vào mắt bạn, mi mắt đan vào nhau. “Ở

Naples có những đứa trẻ lạc lối. Ta vốn biết chúng sẽ không bao giờ trở lại
là chúng trước đây, hay có một cuộc sống bình thường. Nhưng cũng có
những đứa khác mà ta nghĩ, có thể rồi chúng sẽ được thế.” - Cô nói.

Bạn cố hỏi Lars, gã Thụy Điển đó, là loại gì, nhưng câu hỏi mắc nghẹn.

“Nghe này” - cô nói. - “Bobby. Những chuyện đó sẽ hất văng tớ trong

chớp mắt.”

Bạn mở mắt, mới hay đã không nhận ra nãy giờ mình lại nhắm mắt. “Điều

tớ đang nói là, Chúng ta là những người sống sót” - Sasha nói.

Trong một thoáng đầu bạn quang tạnh những thứ u ám người ta đang bơm

vào trong bạn: Giống như cô ấy đang mở phong bì và đọc một kết quả mà
bạn đã khao khát được biết. Giống như bạn vừa bị bắt việt vị và phải thay
đổi.

“Không phải tất cả mọi người. Nhưng có chúng ta. Được chứ?”

“Được.”

Cô nằm dọc bên cạnh bạn, mọi phần cơ thể của hai người chạm vào nhau,

giống như bao nhiêu đêm trước khi cô gặp Drew. Bạn cảm thấy sức mạnh
của Sasha thấm vào trong da bạn. Bạn cố ôm cô, nhưng hai bàn tay bạn như
miếng bông nhồi, bạn không nâng nổi.

“Điều đó có nghĩa cậu không thể lặp lại chuyện này” - cô nói. - “Không

bao giờ. Không bao giờ. Không bao giờ. Không bao giờ. Cậu có hứa với tớ
không, Bobby?”

“Tớ hứa.” - Bạn nói thực lòng. Bạn sẽ không bội tín với Sasha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.