KÝ ỨC ĐEN - Trang 77

Mindy cười một tiếng cụt lủn, đúng điệu mẹ nó vẫn cười khi mọi thứ

khiến bà tức điên tới độ mất lý trí. Albert bước vào phòng. Căn phòng đơn
sơ, với đồ gỗ và những tấm mành hoa bám bụi, nhưng sau mười đêm trong
lều thì cảm giác căn phòng này thật xa hoa.

“Đẹp lắm” - Albert nói. Với mái tóc nâu dài và hàng ria mép, anh ấy trông

giống một nhà thám hiểm thực sự, Rolph nghĩ. Mindy khoanh tay, nhìn
chằm chằm ra cửa sổ. Có một cảm giác gì đó trong căn phòng này mà Rolph
không thể định danh. Nó đang giận Mindy và nghĩ rằng chắc hẳn Albert
cũng thế. Phụ nữ rất điên rồ. Cơ thể Mindy mảnh khảnh và mềm dẻo; cô có
thể chui qua một ổ khóa, hoặc phía dưới cánh cửa. Chiếc áo len mỏng màu
tím của cô phập phồng lên xuống thật mau theo nhịp thở. Rolph ngạc nhiên
không hiểu sao mình tức giận đến thế.

Albert rút một điếu thuốc ra, nhưng không châm. Điếu thuốc đó không có

đầu lọc, thuốc lá nhô ra ở cả hai đầu. Anh nói: “Thôi, chúc cả hai ngủ ngon.”

Lúc trước Rolph đã tưởng tượng ra Mindy kéo nó lên giường, cánh tay cô

lại ôm lấy nó như khi ở trên xe. Giờ thì điều đó xem ra không được nữa rồi.
Nó không thể thay pyjamas khi có Mindy ở đây; nó thậm chí chẳng muốn cô
thấy pyjamas của nó, bộ đồ in hình những người lùn bé xíu xanh lơ.

“Em ổn” - nó nói với cô, nghe được cả sự lạnh nhạt trong giọng mình. -

“Chị về đi.”

“Được rồi” - cô nói, rồi cúi xuống bên giường nó, vỗ vỗ gối, khép cửa sổ

lại. Rolph cảm thấy cô đang kiếm cớ không đi.

“Bố em và chị sẽ ở ngay phòng bên cạnh” - Mindy nói. - “Em biết, đúng

không?”

“Ừ” - nó lầm bầm. Rồi kiềm chế lại, nó nói - “Em biết.”

III. Cát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.