KÝ ỨC ĐEN - Trang 93

Lou đang cố nói gì đó. Chúng tôi ghé lại sát, lắng nghe.

Thói quen, tôi đoán vậy.

“Rolph không vượt qua được” - anh nói.

“Anh đang nói gì thế?” - Tôi hỏi.

Giờ thì ông già ấy đang khóc. Nước mắt rỏ xuống mặt anh.

“Hỏi làm gì chứ, Jocelyn?” - Rhea hỏi tôi, và trong khoảnh khắc ấy, muôn

mảnh não bộ tôi tìm được ra nhau, và tôi nhận ra rằng tôi đã sẵn biết về
Rolph. Và Rhea cũng đã biết - mọi người đều biết. Một bi kịch cũ mèm.

“Nó đã. Hai mươi tám tuổi.” Tôi nhắm mắt.

“Lâu lắm rồi” - anh nói, từng từ thoát ra từ lồng ngực khò khè của anh. -

“Nhưng.”

Phải, lâu rồi. Hai mươi tám thì lâu lắm rồi. Ánh nắng làm mắt tôi đau

nhức, tôi nhắm mắt lại.

“Mất một đứa con” - Rhea lầm bầm. - “Em không thể tưởng tượng nổi

chuyện đó.”

Cơn giận dữ vò xé, nó quặn xiết từ bên trong tôi. Hai cánh tay tôi đau rã

rời. Tôi thò tay xuống dưới giường bệnh của Lou, tôi nhấc nó lên rồi lật
nhào cho anh ta trượt xuống hồ nước xanh, kim truyền văng khỏi tay anh ta,
máu chảy tong tong, hòa vào nước khiến nước có màu vàng lờ nhờ. Tôi
khỏe vậy đấy, dù sau bao nhiêu sự việc như thế. Tôi nhảy vào hồ theo anh ta,
lúc này Rhea đang rú lên, tôi nhảy vào và dúi anh ta xuống, khóa đầu anh ta
giữa hai đầu gối tôi và giữ chặt như thế cho tới khi anh ta mềm nhũn đi và
chúng tôi yên lặng chờ đợi, Lou và tôi đang chờ đợi, rồi cuối cùng anh run
rẩy, lắc lư giữa hai chân tôi, thở hắt ra khi sự sống trút bỏ khỏi anh ta. Khi
anh ta đã im thin thít, tôi thả cho anh ta nổi lên mặt nước.

Tôi mở mắt ra. Chẳng có ai nhúc nhích nãy giờ. Lou vẫn đang khóc, đưa

đôi mắt vô hồn nhìn quanh hồ bơi.

Qua lớp chăn, Rhea đang xoa ngực anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.