giáo tù nhân ở Mỹ đã phát súng cho các bác sĩ, dạy họ cách sử dụng, nhưng
cũng không mấy tin tưởng là nhân viên của ông có thể chống cự được nếu
Việt Cộng tấn công vào khu nhà ở của họ. Ông nói:
- Tôi không nghĩ rằng họ sẽ tấn công vào đây, nhưng họ có thể tấn
công vào nơi nào mà chả được! Nếu họ muốn vào nơi anh ở họ cũng có thể
vào được đấy.
Khu nhà này thường xuyên có bốn, năm lính Việt Nam Cộng hoà canh
gác. Ban đêm, số lính này thường hay ngủ trong phiên gác, do đó người Mỹ
sống trong khu nhà phải đặt ra chế độ mỗi đêm có một người Mỹ luân
phiên nhau thức liền trong ba tiếng để nhắc nhở số lính Việt Nam Cộng hoà
luôn tỉnh táo.
Đến chín giờ tối, một bà y tá đã có tuổi, tóc bạc, nét mặt hiền lành,
nghiêm chỉnh đến gặp ông Hobson trong phòng của ông để hỏi cách nào
đối phó nếu xảy ra một cuộc tấn công của Việt Cộng.
Ông Hobson góp ý với ba là cứ ở trong phòng mình và khoá cửa lại,
các y tá khác ở trong dãy nhà đó cũng cứ làm vậy, khoá cửa lại và cứ ở
trong phòng. Ông hỏi thêm:
- Bà có cần một khẩu súng không?
- Ồ tôi ấy à, không đâu. Tôi không muốn học cách dùng súng! – Bà y
tá trả lời, giọng vừa tỏ ý ngạc nhiên vừa có ý đùa, vui vẻ.
- Vậy thì tôi sẽ kiếm cho bà một con dao nhé? – Ông Hobson hỏi bà y
tá, và câu đùa bất ngờ của ông khiến cho cả nhóm binh sĩ bất đắc dĩ, trong
đó có cả bà y tá già phá lên cười.
Mọi người trở về trong khu cư xá. Đến hai giờ sáng, hoả lực của súng
máy bỗng nổ rền từ phía nhà tù nằm cạnh quốc lộ khoảng hai trăm mét, tiếp
đến là dạn cối dội xuống liên hồi. Mọi người nhảy ra khỏi giường, bên
ngoài là bóng đêm dày đặc. Ngay sau đó nghe có tiếng nổ đanh của pháo,
liền tiếp theo là tiếng của đạn pháo rít qua đầu. Ông Hobson giải thích là
mỗi khi có Việt Cộng tấn công, pháo của quân Mỹ cũng bắt đầu bắn vào
“nơi nghi ngờ có địch tập trung” ở bất cứ nơi nào trong cả vùng. Tiếng
súng ở khu vực quốc lộ nổ liên tục trong một tiếng đồ hồ rồi lặng dần, mọi
người trong khu cư xá trở về phòng ngủ.