KÝ ỨC VỤN 2 - Trang 125

tục, đập đến tóe máu đầu, vừa đập vừa hét chết đi cho rồi! Chết đi cho
rồi! Mình sợ quá ôm lấy cô, khóc nói cô ơi đừng chết! Cô ơi đừng
chết! Cô ôm đầu hét rất to, nói không, cô phải chết thôi, không ai cho
cô sống đâu!

Mình nói với anh Đom, nói anh thôi yêu cô Lý đi cho rồi, tội cô

lắm. Anh Đom cười, nói tại hắn yêu tau chớ, tau rặp được rồi, hắn bỏ
càng khỏe xác tau. Tối mình về tìm cách đọc trộm nhật kí cô, cô viết
dài hàng chục trang. Bây giờ chẳng nhớ gì, chỉ nhớ câu: Đom ơi em
không thể sống thiếu anh! Đom ơi là Đom ơi. Đom Đom Đom Đom...

Mình chạy tìm anh Đom, nói cô Lý nói không thể sống thiếu anh.

Anh cười cái hậc, nói đàn bà con mô nỏ rứa, lẹo phát là dính như
keo... Mình không hiểu lắm, chỉ biết cô Lý coi anh Đom như người
tình lý tưởng trong khi anh chẳng mấy quan tâm, chỉ kể chuyện làm
tình với cô, đè cô ra sao, ngoạm cô thế nào và cười he he he.

Cô Lý thức trắng mấy đêm liền, rồi bỏ trốn, rủ cả anh Đom cùng

đi. Thầy hiệu trưởng nói nhất định trốn vô rừng và huy động cả
trường đi tìm. Mình vừa đi vừa gọi, nói anh Đom ơi anh Đom trốn
mô ra đi, tụi em đói lắm rồi. Ba cô Lý cầm dao lùng sục khắp rừng,
nói cha tổ mi vơ Đom, bắt được tau chặt mi ra ba khúc. Chuyện này
ầm ĩ khắp thung lũng.

Cuối cùng cô Lý và anh Đom cũng trở về. Cô Lý xanh như que

củi, nằm ốm cả tháng trời, chỉ còn da bọc xương. Hết ốm thì bị
chuyển trường, không đuổi dạy, chỉ chuyển trường thực tập thôi.
Mình hỏi anh Đom, nói cô Lý với anh trốn mô, sao tự nhiên bỏ về?
Anh Đom nói chui vô hang Dơi chớ mô, ăn hết đồ ăn mang theo thì
về chớ răng. Anh nói cô Lý mang theo bánh bích qui, thịt heo rừng
nướng, xôi cả bọc to, ăn đã thôi. Anh khoa chân múa tay, nói chưa
khi mô tau được ăn no như rứa, ngày sáu bữa, cơm no bò cưỡi ngày
sáu phát, sướng cực, sướng cực. Anh lại ngửa cổ cười he he.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.