KÝ ỨC VỤN 2 - Trang 189

Quý rồi quay lại “dịch” cho chị, nói vì không nghĩ bố mẹ cần tiền
Liên Xô nên đồng chí chuyên gia không mang tiền theo. Thằng Quý
mừng quá, nói đùng rói đùng rói. Chị Đào cười ngất, nói thôi đi chú
Quý chú Lập ơi. Chị biết các chú là ai rồi.

Té ra chị Đào là vợ anh Chiến lái xe cùng sư đoàn. Hôm liên hoan

văn nghệ sư đoàn, tụi mình lên sân khấu hát hò chị có đến xem.
Thằng Quý còn diễn kịch, thủ vai phi công Mỹ, làm sao chị không
nhớ. May quá. Bố mẹ chị biết hai thằng cùng đơn vị anh Chiến nên
cười xòa, cho luôn con chó, còn mời hai thằng ở lại ăn cơm. Bây giờ
mới biết chị Đào là con dâu, quê chị ở Thái Bình theo anh Chiến về
đây đã sáu năm. Thằng Quý tiếc ngẩn ngơ, giá chị chưa chồng thế
nào nó cũng sẵn sàng “chết” với chị. Nó là giống Tây lai muốn “chết”
với cô nào mà chẳng được, hi hi.

Đang bữa cơm chợt nghe mấy tiếng è è ó ó. Chưa kịp định thần là

tiếng gì thì chị Đào chạy vào buồng bế ra chú bé 4 tuổi. Hai thằng
nhìn chú bé hết muốn ăn, sợ chết được. Chú bé bị liệt, hai chân mềm
nhũn như là không có xương. Mặt như người bị down mắt ếch miệng
cá ngão. Cái cổ nhỏ như cổ tay trong khi cái đầu to đùng, trán dô tai
tóp. Chị Đào nhìn tụi mình tươi tỉnh, nói các chú cứ ăn đi, đừng sợ.
Bố cháu bị nhiễm chất độc da cam hồi ở rừng Trường Sơn, sinh cháu
ra đã thế này rồi. Bác sĩ khuyên nên bỏ đi nhưng chị không chịu, dù
sao cũng là con mình, nó ra giống gì vẫn là con mình, có phải không
các chú?

Chị lấy cháo đút cho thằng bé, cứ đút thìa nào là nó phun ngược

ra thìa đó, mặt chị dính đầy cháo. Thằng Quý há hốc mồm, nói sao
thế, cháu nó ăn kiểu gì thế? Chị cười, nói cháu ăn cơm không được,
nó không biết nhai, có khi phải đút cháo cả đời. Nhưng đấy là
chuyện nhỏ, cái chính là cháu lẫn lộn giữa nuốt vào và phun ra. Cho
cháu ăn một bát cháo có khi mất cả chục bát. Xong bữa mẹ con như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.