KÝ ỨC VỤN 2 - Trang 67

Cái mặc thời bao cấp và mối

tình nửa nắng

“Cái áo bông sột soạt em ạ, cái áo bông mẹ may cho anh mặc

đến trường trong ngày mùa đông buốt giá, vừa đi vừa sột soạt. Anh là
‘cán sự’ văn hồi phổ thông, chả hiểu sao gọi là thế. Anh đi thu bài
của bạn bè nộp cho thầy, có thế thôi, gọi là cán sự. Hôm ấy đi khắp
lớp, vừa đi vừa sột soạt, cả lớp cười bò, ngượng thật. Mẹ được lão bộ
đội già tặng mẹ xấp vải lính, chắc hắn định ‘cưa’ người mẹ nguyện
suốt đời ở giá nuôi anh. Mẹ may cái vỏ áo bông mà không có bông.
Trong đó mẹ nhét đầy báo Nhân dân, Hà Nội mới. Chắc ngày ấy chỉ
có 2 tờ thế thôi em giai nhỉ”. Đấy là một đoạn thư nhạc sĩ Trần Tiến
gửi cho mình, sau này mình gom thành loạt bài Ngẫu hứng Trần Tiến,
được rất nhiều người khen. Nguyễn Trọng Tạo đùa, nói văn Trần
Tiến là văn sột soạt. Chuyện này khi khác có dịp mình sẽ kể.

Thời Trần Tiến cũng là thời của mình, gọi là thời bao cấp. Mình

cũng có cái áo bông như thế, nhưng không lót báo, mạ mình bện rơm
thành tấm lót vào, áo bông của mình không sột soạt nhưng nặng trịch,
lại bó cứng, đi lại rất khó khăn. Nhưng đánh nhau rất sướng, mình cứ
đứng ưỡn ngực cho tụi nó đấm mỏi tay, không việc gì sất. Khổ nỗi nó
là cái ổ rận, cứ khoảng một tuần mạ mình lại bện rơm mới thay vào,
nếu không rận cắn không ngủ được, không học được. Có hôm ngứa
quá mình cởi áo rũ một cái, cả đám rận bò lổm ngổm giữa nền nhà.
Nhớ lại mà kinh.

Thế là oách chán. Nhiều đứa khoác chăn chiên, bao bố đi học.

Nhiều đứa đến chăn chiên bao bố cũng không có, chúng nó lấy thùng
giấy đục lỗ làm áo, khoác vào trông hệt như ông bù nhìn ở ruộng ngô,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.