rất dốc, đến 35 - 40°, ở giáp đỉnh và dưới chân có khi tới
45 - 50°. Các thung lũng thường là những hành lang hẹp,
vách đứng, cứ như những nhát xẻ. Nước chảy xiết, cuồn
cuộn trôi, xâm thực mãnh liệt.
Núi cao nhất ở nước ta là dãy Hoàng Liên Sơn với đỉnh
Phan Xi Păng 3.143 m. Một số núi khác cũng được kể là
núi cao, như Tả Yang Pinh 3.096 m, Pu Luông 2.913 m, Pu
Lai Leng 2.711 m, Tây Côn Lĩnh 2.419 m. Các núi đó đều
ở miền Bắc. Miền Nam có đỉnh Ngọc Lĩnh cao 2.598 m, A
Tuất 2.500 m.
- Dạng núi cao trung bình cỏ đỉnh từ 1.500 đến 2.500
m, hình dáng vòm khối tảng, cấu tạo từ đá granit và đá biến
chất uốn nếp, sườn dốc 25 - 30°, thung lũng hẹp.
Có thể kể đến các đỉnh Pu Tha Ca 2.274 m, Kiều Liêu
Ti 2.403 m, Phia Ya 1.981 m, Phia oắc 1.931 m ở miền
Đông Bắc; Pu Sam Sao 1.898 m, Tà Phình 1.861 m, Pi
Phạc Me 1.809 m ở miền Tây Bắc; các ngọn Pu Lai Leng
2.711 m, Chử Yang Sin 2.405 m, Bi Đúp 2.297 m, Rào
Cỏ 2.286 m, Lang Biang 2.163 m, Vọng Phu 2.022 m, Ta
Dưng 1.892 m ở miền Nam trên dây Trường Sơn...
- Núi thấp có độ cao từ 500 đến 1.500 m. Đây là dạng
núi chiếm đa số ở miền núi nước ta, được cấu tạo bởi đủ thứ
đá từ trầm tích, biến chất đến macma. Các dây núi cánh
cung Đông Bắc hay phần lớn dãy Trường Sơn đều thuộc
dạng này. Tuy nhiên, cũng có những đỉnh núi chỉ đạt độ
cao trung bình, nhưng so với xung quanh lại là núi cao, như