hắn thít tròn quanh cổ tay cô, nhưng không gây đau đớn. Cơ bắp
của hắn căng cứng vì cơn tức giận, nhưng lời lẽ lại nhằm thẳng
vào cha cô, chứ không phải cô.
Và tuyệt hơn cả, tấm lưng hắn như một cái khiên chắn giữa cô
và cha. Cô phát hiện mình có thể ẩn náu hoàn toàn phía sau
hắn, hầu như cả chéo áo cũng không lộ ra. Cô rụt rè ép vầng trán
mình vào lưng hắn, nhắm nghiền mắt, giả vờ như không một
linh hồn nào trông thấy và tổn hại cô.
“Biến đi”, Christopher cảnh báo, chất giọng như sấm rền thoát ra
từ sâu trong lồng ngực, “trong khi cơn giận của ta chưa sôi sục”.
“Ngươi say rồi”, Bernard gầm gừ. “Quá say nên chẳng thể trông
thấy gì ngoài cái đáy cốc. Coi chừng đó, Blackmour. Sự mù mờ sẽ
hại thân ngươi.”
Đại sảnh nổ ra cuộc chiến nhỏ. Gillian cảm nhận Christopher
đang di chuyển, nghe tiếng rít từ lưỡi kiếm rời vỏ, cảm nhận bàn
tay hắn thít chặt quanh cổ tay. Nhưng cô không nhúc nhích. Cô
nắm chặt lưng áo hắn và nhắm nghiền đôi mắt.
Cuộc đụng độ, nhân từ thay, rất ngắn ngủi. Chỉ vài khoảnh khắc
trôi qua trước khi cha cô cùng đoàn hộ tống được chỉ lối ra cổng.
Ngay khi cánh cửa khép lại, Jason đặt tay lên vai Christopher.
“Trong sảnh đã sạch sẽ rồi, thưa lãnh chúa”, Jason nhẹ nhàng
thông báo, nhẹ đến nỗi Gillian gần như không nghe rõ, và cô
đứng đủ gần để cảm nhận hơi thở cậu ta lướt qua mái tóc.
Christopher không thoải mái khi dẫn Gillian đến ghế ngồi. Hắn
đang nhìn cái ghế, nhưng rõ ràng quá tức giận đến độ hầu như
đẩy cô ngã nhoài xuống sàn. May nhờ đôi tay lanh lẹ của Jason
giữ lại. Christopher mò mẫm cho mình chiếc ghế và ngồi xuống