LÃ MAI NƯƠNG - Trang 1022

mà còn ghê rợn biết bao nhiêu giữa một đêm đông cực lạnh, gió rít từng hồi
như tiếng Tử thần rú hồn…

Thiết Diện Hổ bất giác rùng mình, ngước mắt nhìn sang bên tả thì gặp

luôn ánh mắt sáng quắc của Cam Tử Long đang chăm chú nhìn gã từ lúc
nào không hiểu.

Tử Long cười mà rằng :
- Theo tôi… cảnh đó đáng sợ lắm!
Thiết Diện Hổ bỗng cảm thấy khô cổ, vô tình chớp mắt lia lịa như một

trẻ nít đang ăn vụng mà bị bắt quả tang.

Tuy vậy, gã gắng gượng mà hỏi Mai Nương :
- Là tiểu thư nói hay tưởng tượng?
- Thiệt chớ lị! Tôi đâu có giỡn.
Thiết Diện Hổ cố gạn :
- Chuyện xảy ra ở đâu? Bao lâu rồi và nạn nhân đáng thương… đó là ai?
Lã Mai Nương nhìn xốc vào mắt Thiết Diện Hổ :
- Hỏi vậy tò mò quá! Muốn biết rõ hơn tôi sẽ giới thiệu một vài người đủ

tư cách hơn tôi, nhưng lúc này tôi chỉ cần hỏi ý kiến… tướng quân…

Thiết Diện Hổ vội cải chánh lần thứ nhì :
- Tiểu thư lại lộn rồi, tôi không phải tướng quân.
Mai Nương cười xòa :
- Xin lỗi tôi muốn hỏi ý kiến… hảo hán là cảnh nào khủng khiếp hơn?
Thiết Diện Hổ tần ngần :
- Dĩ nhiên, cảnh tiểu thư tả đáng sợ và còn đau thương hơn…
Im lặng giây lát, gã hỏi gặng :
- Tôi muốn biết câu chuyện đó, vậy người biết chuyện đó hiện ở Tô

Châu?

Mai Nương buông sõng :
- Phải!
Nàng liếc mắt nhìn Cam Tử Long, trong khi Thiết Diện Hổ đăm đăm

nhìn xuống mặt đường.

“Kỳ thay! Sao con nhỏ này lại nhắc câu chuyện đó với ta?”
Gã cố lục lọi dĩ vàng và chợt nhớ ra một chuyện xa xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.