LÃ MAI NƯƠNG - Trang 1027

Hừ! Hai đứa dại dột mải du, mải ngoạn cảnh sắc hữu tình kia, chỉ lãnh

một ngọn phi tiêu này là đủ táng mạng!

Ngọn tiêu bách phát bách trúng do bàn tay lão luyện của gã phóng ra lúc

này, sẽ cắm phập vào sau lưng xiên lút tới cán tới phổi hay tim, thì dầu
chúng mạnh như voi cũng chẳng thoát khỏi Tử thần.

Phải hạ tên tráng sĩ trước đã, còn con nhỏ tính sau!
Nghĩ đoạn, gã bất giác đưa tay lên vuốt ve ngọn phi tiêu gài một dãy bảy

chiếc trong đai da đeo trước ngực.

Ngay cùng lúc đó, bỗng Cam Tử Long quay phắt đầu lại hỏi :
- Ủa, sao Thiết hảo hán đi chậm vậy? Lên đây cho đều hàng nào, sắp tới

đồi Hoàng Thạch rồi.

Cực chẳng đã và bẽn lẽn, Thiết Diện Hổ có cảm giác như kẻ ăn vụng bị

bắt quả tang, đành thúc ngựa lên đi đều hàng với Song hiệp.

Lã Mai Nương nhìn thẳng, cười khẩy :
- Thiết hảo hán làm gì mà nhìn sau lưng chúng tôi dữ vậy?
Cố nén giận, gã thản nhiên đáp :
- Tôi nhìn hai thanh trường kiếm tuyệt đẹp trên lưng nhị vị.
Mai Nương cười ròn rã :
- Ai ngờ Thiết hảo hán cũng ưa chuộng kiếm! Thứ kiếm này không

những là bảo mỹ mà còn là báu dụng nữa!

Thái độ bỗng dưng ương ngạnh, khinh miệt của Mai Nương khiến Thiết

Diện Hổ rất khó chịu. Không lẽ yên lặng, gã nói :

- Báu dụng thì phải coi lưỡi kiếm mới biết được, vậy coi được không?
Thay vì Mai Nương, Cam Tử Long đáp :
- Xem và… thử được chớ sao lại không, nhưng chờ tới đồi Hoàng Thạch

đã. Sắp tới nơi rồi. Thôi, ta thúc ngựa lẹ lên kẻo trễ giờ thêm vướng trận
phục kích.

Cánh rừng băng Tăng Hổ lâm thưa dần, nhường chỗ cho nhiều ngọn đồi

hoặc trơ trọi đá vàng khè, được đồi đất cây cỏ xanh ngắt.

Ba người im lìm rẽ ngựa vòng vèo theo độc đạo qua mấy đồi cây um

tùm, tới một trái đồi thoai thoải mà dưới chân đồi toàn mô hoàng thạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.