LÃ MAI NƯƠNG - Trang 327

trả bấy nhiêu không hề kèo Nhèo mặc cả. Ôm bạc đi chán chê rồi, bỗng
dưng trở lại kêu ca xin đổi vì số bạc đó giả. Liệu miệng anh nói tai anh có
nghe trôi không? Quan Hàn lâm có lầm đi nữa chăng thì đếm lầm mới hai
lượng nhỏ thôi, chớ lẽ nào lầm cả nén bạc lớn sao? Hay anh cho rằng quan
Tân khoa xài bạc giả thì đi trình… quan có hơn không?

Cao thị giận lắm, tím mặt. Trương Quế Phương vẫn ôn tồn :
- Đại ca ơi…
Nhưng tên nô bộc đã ngắt lời, gắt :
- Anh dối thế, ai đại ca với anh!…
Cực chẳng đã, cầm dao đằng lưỡi còn biết làm thế nào, họ Trương nài nỉ

:

- Tiên sinh ra ơn vào báo giúp chúng tôi vậy, xin hậu tạ!
- Đã bảo là vô ích mà! Quan có trẻ nít như anh đâu! Muốn chờ thì cứ

việc ở đó mà chờ, nhưng chớ có làm rộn. Hôm nay trong trang có việc vui
mừng cho tiểu công tử, đừng quấy rầy, nghe?

Từ nãy, Cao thị bực lắm nhưng không dám phật lòng tên coi cổng nên

nhường lời cho chồng ôn tồn năn nỉ. Sau thấy tên ấy vẫn giữ nguyên thái độ
khinh bạc, câu chuyện không đáng gì, không phải phận sự của y mà cũng
lằng nhằng làm khó, mất thì giờ của người, nàng bèn cất lời :

- Có khó gì đâu! Chúng tôi chỉ yêu cầu đại ca cho phép vào trang, còn

việc nói với quan Hàn lâm là chuyện khác không dính líu đến đại ca mà!…

Tên coi cổng nhìn kỹ thấy Cao thị nhan sắc mặn mà dễ thương, liền nhăn

nhở ra vẻ đa tình :

- Chà! Có thế chớ! Chị xài hai chữ đại ca nghe được!… Qua thấy lọt tai

lắm! Nhưng chị nói cái gì vậy? Phải chăng chị nói rằng ta không ăn thua gì
vào vụ này?

Cao thị tởm quá, nghiêm giọng :
- Tôi nói rằng để vợ chồng tôi vào trong gặp chủ nhân ông của đại ca.
- Chao ơi! Bây giờ lại lên nước gặp chủ nhân ông chớ không thèm chơi

với tôi hả chị hàng gà? Ai chịu phần trách nhiệm cho chị nhập trang làm
rầy rà lôi thôi? Người ta… thương mà không biết. Đã vậy, cứ chờ đó. Đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.