LÃ MAI NƯƠNG - Trang 369

mãnh tơi bời, kẻ bể mặt vỡ đầu, kẻ gãy tay lòi xương chân không biết bao
nhiêu mà kể. Biết không thể đánh lại tiểu hung thần, chúng hô nhau rùng
rùng chạy như bây ong vỡ tổ, kẻ kêu, người la inh ỏi vang động cả khu
Thanh Ba mộc.

Khán giả khoái chí đứng xa xa hoan hô vỗ tay rầm rầm. Dù chưa biết

thiếu niên dũng cảm nọ có đủ sức đương đầu với Lôi Lão Hổ hay không,
nhưng cuộc tàn phá Lôi đài do một thiếu niên nói tiếng Quảng Đông đủ làm
cho số khán giả đồng hương hãnh diện khoái trá. Đánh đã chân tay, Thế
Ngọc nhảy phắt xuống đất. Mọi người dàn sang hai bên nhường lối cho
chàng đàng hoàng ra khỏi khu vực Thanh Ba.

Bọn đồ đệ họ Lôi sừng sộ, nắm tay, co chân, hằm hè đe dọa chỉ về hướng

Thế Ngọc, nhưng tuyệt nhiên không một tên nào dám đuổi theo. Thế Ngọc
theo đường cũ trở về Hội quán, ngó trước ngó sau không thấy Trần bang
trưởng, liền lẻn vào chui qua cửa sổ kéo thẳng song sắt lại như trước. Thay
võ phục, cất đôi giản vào bọc hành lý, chàng leo lên giường nằm thản nhiên
như không biết vụ phát tầy đình vừa rồi là chi cả.

Đến trưa, Phương ông trở về mở khóa cửa bước vào phòng, thấy Thế

Ngọc vẫn cuốn mền nằm ngủ thì đắc chí mỉm cười. Lão bộc Lý An để gói
bánh lên thồi, đoạn khẽ lay gọi cậu quý công tử :

- Tam lang! Dậy chớ, trưa rồi! Ngủ đến quên cả ăn sao? Bánh điểm tâm

còn nóng đây, dậy mau.

Thế Ngọc vươn vai dụi mắt ừ à, nhổm dậy ngáp dài nhìn quanh rồi soài

ra toan ngủ nữa.

Lý An vội níu lại :
- Gần Ngọ rồi, thức giấc ăn bánh mau! Ngủ khiếp thế này!…
Thế Ngọc vờ vĩnh :
- Ủa! Trưa thật rồi ư? Đói bụng quá, bánh đâu?
- Ý, súc miệng rửa mặt đã chớ! Chưa chi đã gào bánh. Chẳng bù khi ở

nhà chủ mẫu bắt dậy sớm luyện võ thì sao?

Hôm ấy, sang đầu giờ Mùi, Trần Ngọc Thơ mới mời Phương ông ra dùng

bữa.

Họ Trần hoan hỉ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.