tổng quát bằng câu Nam quyền, Bắc cước. Nghĩa là: người Nam có ngọn
quyền dũng mãnh trấn áp Nam Sơn, người Bắc có ngọn cước phi thường đả
giao long Bắc hải. Rừng văn biển võ, võ luyện văn ôn, thiệt là cả một công
phu khổ luyện rất dày. Con người phải kiên tâm nhẫn nại, bản ngã đức độ
thêm vào đó còn cần gặp sư phụ chân truyền và vấn đề thời gian mới mong
đạt mức tuyệt đích.
Nhưng rất nhiều người tập luyện dang dở, mới biết qua loa dăm ba thế
võ đã kinh bạc, áp bức kẻ cô thế, mục hạ vô nhân.
Năm ấy Càn Long nhị thập tam niên. Tuy trong hoàng thành tam cung
lục viện chẳng thiếu chi cung tần, mỹ nữ nhưng nhà Vua vẫn theo thường
lệ, dậy trước canh năm, ra võ đường thảo mấy đường quyền cước cho dãn
gân cốt, thuần tay chân…
Sau đó người thay áo vào văn phòng chong đèn đọc các bản phúc trình
xa gần trong nước.
Thái giám Vinh Lộc khúm núm dâng khay trà Long tỉnh pha với nước
suối Ngọc Tuyền lấy từ Cam Túc về, Vinh lộc rón rén rót trà ly sứ độc ẩm,
khói xanh nhẹ bốc tỏa hương trà khắp gian phòng ấm cúng. Lùi bước, viên
thái giám giả khoanh tay đứng xa ra một bên, nét mặt khắc khổ, lạnh lùng
như pho tượng, tương xứng với căn phòng tranh tối tranh sáng âm u.
Nhà Vua cầm ly trà thơm ngát, uống từng hớp nhỏ, đưa mắt nhìn người
tôi tớ trung thành, còn sót lại từ đời Tiên đế Ung Chánh, mà nhiệm vụ chỉ
có sáng sáng dâng trà cho đức Vua ngự ẩm.
Gian phòng trần thiết giản dị. Ngoài những ô gác cổ thư la liệt trên
tường, đầu phòng bên kia chỉ có pho tượng Quan võ bằng đồng hun cao lớn
cỡ người thật. Đàu bên này là chiếc án thư chạm trổ cổ kính bằng gỗ mun
và trên tường, ngay sau lưng nơi vua ngự, gác treo một thanh Long Tuyền
Kiếm rủ hai dòng tua sắc Lục đã bạc màu.
Liên miên đọc hồ sơ nọ đến hồ sơ kia, nhà Vua thỉnh thoảng hoặc nở nụ
cười đắc ý hoặc tặc lưỡi rồi đăm chiêu… Cất tiếng sang sảng tợ chuông
vàng, Càn Long vẫn chăm chú nhìn một bản phúc trình :
- Vinh Lộc! Tiếc rằng nhà ngươi trọng tuổi rồi…
Tiến lại gần mấy bước, viên lão thái giám ngạc nhiên :