LÃ MAI NƯƠNG - Trang 7

- Muôn tâu, Hoàng thượng có điều chi truyền bảo?
Nhìn Vinh Lộc từ chân đến đầu như quan sát một kẻ lạ mặt, Càn Long

không để ý đến câu hỏi, nói tiếp :

- Phải ngươi trọng tuổi rồi, không đủ sức theo trẫm!
Chìm đắm trong sự bất ngờ do mấy câu buông sõng của nhà Vua, Vinh

Lộc không biết thưa câu gì cho hợp hơn là tiếng: Dạ.

- Trẫm muốn bỏ ra một thời gian dài, năm, mười năm chẳng hạn ngao du

khắp đất nước để được gần thần dân, sống như thường dân để hiểu họ.

Vinh Lộc hoảng hốt ra mặt :
- Tâu Hoàng thượng, Tiên đế không bao giờ rời khỏi hoàng cung… Tối ư

nguy hiểm! Nguy hiểm! Kẻ nô thần này cầu mong các vị Tiên đế hiển linh
ngăn cản ý đó của Hoàng thượng.

Càn Long buông bản phúc trình xuống mặt án thư, cười vang :
- Trẫm là người bằng xương bằng thịt, thần dân cũng vậy. Có khác nhau

chỉ ở chỗ điện vàng cung ngọc và chiếc áo bào long cổn này chớ gì!

Lắc đầu, ngẫm nghĩ giây lát. Càn Long nói tiếp :
- Trong bộ thường phục thì Trẫm có khác chi thần dân đâu. Ngại nỗi

gì?… Lát nữa ngự triều, Trẫm sẽ dự bàn với Đại học sĩ Trần Hoàng Mưu và
Lưu Dung xem sao.

Vinh Lộc kinh hoảng :
- Muôn tâu…
Càn Long vẫy tay :
- Thôi, ý ta đã quyết, ngăn cản vô ích!
Vinh Lộc lui về chỗ cũ, khoanh tay đứng trơ ra như pho tượng.
Xa xa, trống Long Phụng điểm hồi, chuông Kiền Dương giục giã, giờ

ngự triều đã tới, Càn Long tự rót trà uống cạn hai ly, rồi xốc áo đứng dậy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.